Thẩm Thất gia đương nhiên không khống chế được lượng quân trong thành nhưng chứng cứ hắn lấy ra làm trái tim bá thánh trong thành băng giá… Phùng thống quan muốn quy hàng với Thịnh soái.Tin tức được tung ra lúc Phùng Huân đi ra khỏi thành, hắn ta vừa ra khỏi thành, sau đó Thẩm Thất gia đã khép tất cả con đường trong thành lại, điện báo coi như bị phế đi.Ngoài thành cũng đã sắp xếp mấy nhóm người ở trên đường phải đi qua, sàng chọn từng tầng bá tánh và mật thám, chỉ cần có tin tức truyền lại từ người đi ra ngoài sẽ bắn chết ngay.Động tác của Thẩm Thất gia lại không ảnh hưởng đến bá tánh trong thành, chỉ bao vây Phàn Thành trở thành một tòa thành chết, tin tức quân đội, bên trong không ra được bên ngoài không vào được.Lúc này mới bức được Vương Tham Lãnh tức giận xông vào phủ đốc quân, kết quả bị nắm đằng đuôi.Thủ đoạn của Thẩm Thất gia từ trước đến nay không phải quang minh chính đại như vậy, bố cục này hắn bày mấy tháng, đặc biệt chọn lúc Phùng Huân ra khỏi thành để thu võng.Nhãn tuyến, gián điệp, tốc độ của Thẩm Thất gia nhanh chóng bất luận sống chết, bắt lấy người trước, thật thật giả giả làm đủ chứng cứ.Hắn sớm đã dùng số tiền lớn mua được mấy sĩ quan bên cạnh Phùng Huân, người bên cạnh dùng lý do thoái thác, trước đó hắn còn dùng người dưới huyện thành, tin tức của sòng bạc kỹ viện tửu lâu truyền đến luôn luôn nhanh, không đến mấy ngày đã ồn ào huyên náo ở đầu đường cuối gõ.Lòng người là khó nắm bắt nhất.Thẩm Thất gia không trông cậy vào việc có thể toàn tin tưởng bọn họ, trực tiếp ước định với tướng lĩnh trong thành muốn đối chất với Phùng Huân trên thành lâu.Cửa thành ngăn cách tầm mắt của Phùng Huân, sau cửa thành là quân đội đang cầm súng, Trương Tuần không nghi ngờ chút nào chỉ cần Phùng Huân có thể lật bài trong trận này, Thẩm Thất gia sẽ lập tức bị đạn dưới thành bắn thành nhiều lỗ máu.Bên trong loạn thế, thảo phạt chinh chiến.Vốn dĩ thành trì đổi chủ rất bình thường nhưng Tân Bắc không giống vậy, Phàn Thành càng không giống, năm đó Thịnh soái thất bại ở Phàn Thành, trước khi rời thành hạ lệnh tàn sát dân trong thành, vẫn là do Vệ đốc quân mang theo 28 sư đuổi đến, mặc dù cứu được không ít nhưng bá tánh vẫn bị thương nặng nề như cũ.28 sư đóng giữ Phàn Thành từ đó, thành thần bảo hộ của Phàn Thành, trong lúc này có không ít người cưới vợ sinh con ở trong thành, 28 sư theo thời gian trôi đi cũng thay đổi không ít máu tươi.Nhưng nhân viên thay đổi không thể hiện bọn họ sẽ quên lịch sử trước đó, nếu Phùng Huân mang theo bọn họ quy hàng như vậy sự bảo hộ mấy năm nay của bọn họ tính là cái gì, trò cười sao?Thẩm Thất gia nói năng có khí phách, chứng cứ lấy ra từng cái một, còn có những sĩ quan lâm trận phản bội đó, càng là lửa cháy đổ thêm dầu thật thật giả giả, nói thành có hình có dạng.Trong lòng Phùng Huân hận muốn chết, bộ đội luôn luôn quy củ nghiêm ngặt ở phía sau cũng dần dần có chút ầm ĩ.“Vương Tham Lãnh là phụ tá đắc lực của thống quan, mang súng xông vào phủ đốc quân trước, sau đó ám sát tôi, tôi vốn định nói chuyện thật tốt với thống quan nhưng không tưởng tượng được thống quan ỷ vào việc trong tay cầm trọng binh, còn muốn đẩy tôi vào chỗ chết.”“Ngài ngậm máu phun người!” Phùng Huân quả thực sắp tức điên rồi, Vương Tham Lãnh lại là người thế nào!Ánh mắt Thẩm Thất gia hơi lóe, không sợ người nói chỉ sợ người không nói, Vương Tham Lãnh mạnh mẽ đi vào phủ đốc quân rõ như ban ngày.Chỉ cần có một chút sơ hở, hạt giống nghi ngờ sẽ mọc lên, huống chi Thẩm Thất gia chặn bảy tấc quân nhân bá tánh của Phàn Thành, hắn chỉ cần chọc một lỗ, tự nhiên sẽ có người suy nghĩ nhiều.Loại đồ vật như chứng cứ từ trước đến nay ba phần thật bảy phần giả nhưng ba phần thật kia nếu được chứng thực thì bảy phần còn lại cũng tự nhiên mà thành thật.Lại ví dụ như Thẩm Thất gia phái người đến “mời” người nhà tiền đốc quân Lưu Sướng đến nhà hắn làm khách, Lưu Sướng là là đốc quân đời thứ hai sau Vệ đốc quân, tuy sau đó bị đoạt quyền nhưng ít nhiều cũng có chút uy vọng..