One Piece: Ta Là Yaki

Chương 39: 39 Sương Mù Và Khách Nhân

-Công chúa Vivi, mọi người.

Mạng lưới thông tin của Baroque Works sẽ sớm nhận được báo cáo về chúng ta.

Một khi chúng biết ta nắm được diện mạo thật của Boss.

Mọi người đều hiểu chuyện gì xảy ra đúng không?

Igaram trầm mặt nói.

-Bị săn lùng bởi hàng ngàn tên thợ săn tiền thưởng.

Yaki cười lạnh trả lời.

-Đúng vậy.

Đó là lý do ta sẽ giả dạng công chúa.

Một mình rời khỏi đây với hình nộm mọi người và hướng thẳng đến Alabasta.

Lúc này, chỉ thấy Igaram đang mặc bộ đồ giống như bộ đồ của Vivi, trên tay ôm bốn con lật đật, ho vài tiếng rồi nói.

-Ma..Ma..Maaa.

Công chúa Vivi, sau vài lần nghỉ chân, xin hãy nhanh chóng đến Alabasta.

Giờ thì tôi sẽ giao công chúa cho các cậu chăm sóc đấy.

-Dĩ nhiên rồi.

Luffy nói.

-Thần nghĩ cuộc hành trình sẽ rất nguy hiểm, công chúa nên cẩn thận.

Igaram tiếp tục nhắc nhở.

-Ông cũng vậy nhé.

Vivi khổ sợ nói.

Sau đó Igaram bước lên thuyền rời đi.

-Ông ấy đi rồi.

Ông ấy ngầu quá chứ nhỉ?

Luffy nói.

-Ừ…

Con thuyền của ông Igaram chưa được bao xa thì trên mặt biển yên tĩnh bỗng xuất hiện một vụ nổ lớn, một tia sáng lóe lên trong màn đêm, con thuyền của Igaram bị nuốt chửng trong ánh lửa ngập trời, mọi người nhìn cảnh này có chút khiếp sợ trong lòng.

-Không! Không thể nào! Chúng đến nhanh vậy ư…?

Nami sợ hãi nói.

-Ông ấy thật vĩ đại!!

Luffy giữ chặt cái mũ rơm trên đầu, sợ bị gió thôi bay trầm mặt nói.

-Đúng vậy, nhưng chúng ta phải đi thôi.

Nếu không cái chết của ông ấy sẽ là vô nghĩa.

Yaki nhìn ánh lửa trên biển rồi nói.

Hắn loáng thoáng cảm nhận được sự sống bên trong ánh lửa nhưng hình như không phải một người, với lại quá xa, Kenbunshoku Haki của hắn chưa đủ mạnh để cảm nhận được xa như vậy.

Tất nhiên, hắn sẽ không nói ra điều này.

-Nami, đưa cô ấy lên thuyền!

Nami đỡ Vivi đang khóc trên đất đi về phía thuyền Going Merry.

Luffy thì nhanh chóng chạy đi tìm Sanji và Usopp.

Mọi thứ đã sẵn sàng để ra khơi, Log cũng đã đủ thời gian ghi nhận thông tin để đi đến đảo tiếp theo.

Lúc này đây, xa xa, Luffy một tay nắm chân Sanji, tay khác nắm mũi của Usopp, kéo hai người chạy về hướng này, trong lúc hai người Sanji và Usopp la hét ầm trời.

-Cậu làm gì thế hả Luffy?

-Nhanh thả tớ ra..

-Cậu làm gãy mũi tớ mất.

-Thả ra… Cậu bị mất trí hả?

Đến thuyền, Luffy ném hai người lên thuyền như ném một bao cát rồi nói.

-Này, tôi tìm được họ rồi! Khởi hành thôi.

Luffy quay đầu lại nhìn Sanji và Usopp, thấy hai người vẫn còn nằm trên đất thì khó hiểu hỏi.

-Ê.

Hai cậu vẫn còn ngủ được hả?

-Nếu tớ không lầm thì hai người bọn họ đang bất tỉnh, cậu kéo người ta va đập khắp nơi như vậy, không chết đã may rồi.

Yaki đen mặt nói.

Thấy thảm trạng của hai người Sanji và Usopp mà có chút thương thay.

-Huýt...Huýt…

Vivi lúc này đang đứng trên boong thuyền huýt sáo liên tục.

Không ai hiểu nàng đang làm gì? Nami thấy thế thì khó hiểu đi đến bên cạnh hỏi.

-Cậu làm gì thế?

-Tờ đang tìm… con...

Vivi lắp nói, nàng không muốn để thú nuôi của mình ở lại đây.

-Đang tìm con này hả?

Zoro bỗng nhiên quay đầu nhìn về một con vịt siêu bự trên mũi thuyền nói.

-NÃY GIỜ NÓ Ở Đ Y HẢ?

Nami và Vivi nhìn về con vịt đang dơ hai cánh lên hỏi.

-Nó đã ở sẵn trên thuyền khi chúng ta tới đây rồi.

Zoro nói.

-Luffy, cậu ăn vịt quay không? Với lại con vịt này rất bự?

Yaki nhìn con siêu vịt cười nói.

-Ăn...Sanji! nhanh dậy làm vịt quay.

Luffy cười hớn hở, đi đến đá vào người Sanji rồi nói.

-KHÔNG ĐƯỢC! Siêu vịt không phải để ăn!...

Vivi ôm chầm lấy siêu vịt cảnh giác nhìn mọi người hét lên.

...

-Khởi hành nào.

Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi vùng biển này.

Yaki và Zoro nhanh chóng giương buồm lên, Luffy đứng ở đầu thuyền hét lớn.

-Baroque Works có khoảng bao nhiêu thợ săn?

Thuyền vừa mới ra khơi thì Zoro đã hỏi Vivi.

-Tôi không biết rõ.

Baroque Works có khoảng 2000 người.

Còn có rất nhiều thị trấn như vậy trong khu vực này.

Vivi nói.

-2000 người? Vậy cũng không nhiều lắm.

Nhưng mà có bao nhiêu thành viên cao cấp như Mr5 và Miss Valentine.

Tuy nói hai tên này khá yếu nhưng không có nghĩa những tên khác cũng đều vô dụng như vậy.

Mà theo tôi nghĩ, Mr9 rồi đến Mr5, nghĩa là vẫn còn có Mr4 3 2 1, thậm chí Mr0.

Có vẻ như có chút khó nhai.

Nghe Yaki nói, mọi người lâm vào trầm mặt.

-Này này… Có phải thuyền đang ra khơi không?

Đúng lúc mọi người đang trầm mặt thì tiếng của Usopp vang lên, có vẻ như hắn và Sanji vừa tỉnh lại.

-Các cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi sao?

Nami quay đầu nhìn hai người hỏi.

-CHỜ ĐÃ! Phải ở đây hết đêm nay chứ?

-Phải...

-Khu phố này thật sự rất vui...!Các cô gái thì rất dễ thương!!

-Trời thậm chí còn chưa sáng...Chết tiệt, chậm lại coi…

Hai tên này vừa tỉnh lại thì nhao nhao bất tuyệt.

Cứ khen bữa tiệc tuyệt vời, rồi thì muốn ở lại khiến mọi người đau hết cả đầu.

-Của cậu hết đấy Nami.

Yaki nói với Nami.

Sau đó tìm một nơi tu luyện.

-Uh, để tớ giải thích cho họ…

-Ầm!!!Ầm!!!Ầm!!!

Sau đó Nami đi đến giải thích cho Sanji và Usopp bằng thương yêu quyền, đến khi kết thúc, khuôn mặt bọn họ sưng vù khó mà nhận ra ai là ai.

Cả hai đang nằm thoi thóp trên boong thuyền.

-Được rồi! Zoro, giúp tớ giải thích cho họ đi.

Nami quay sang nhìn Zoro nói.

-Cần thiết sao? Hai tên ngu thì để ngu luôn đi…

Nói thì nói vậy nhưng Zoro cũng bắt đầu giải thích mọi chuyện cho hai người Sanji và Usopp…

Một lúc sau, con thuyền ra đến cửa sông, chỉ là vừa đến nơi, sương mù tỏa ra từ bốn phía, bao phủ lấy bọn họ.

Đúng lúc này, tiếng của Yaki vang vọng trên thuyền khiến mọi người sửng sốt.

-Xin chào người đẹp! Không biết cô lên thuyền chúng tôi có việc gì không? Nơi này sương mù dày đặc, cô bất thình lình xuất hiện như vậy, khiến tôi rất sợ hãi đấy.

Tôi cứ tưởng là ma không à!