Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 36: “ Em đừng học kiểu nói chuyện giống mẹ tôi như thế ”

Quý Trạch Huy lại chạy.

Giải Dương diễn ngây người đúng lúc, sau đó thu bản nhạc rồi lại ngồi vào trong góc.

Người quay phim đang quay phim chịu không nổi, không nhịn được an ủi: ” Thầy Giải, cậu cải biên hay quá! Thầy Quý… chắc kích động quá nên đi ra ngoài bình tĩnh lại “

Giải Dương cười với người quay phim: “Tôi hiểu rồi, cám ơn.”

Khoảng nửa giờ sau, Long Thụ Vưu đột nhiên gửi tin nhắn WeChat tới.

Long Thụ Vưu: Quý Trạch Huy yêu cầu đổi ca sĩ khách mời, tôi đã nhờ người phụ trách nhóm chương trình từ chối. Quý Trạch Huy hiện đang tranh cãi với người đại diện của mình.

Giải Dương hứng thú, hỏi: Họ đang tranh cãi về điều gì vậy?

Phải mất hơn mười phút, Long Thụ Vưu mới trả lời tin nhắn.

Long Thụ Vưu: Người đại diện của Quý Trạch Huy muốn Quý Trạch Huy sử dụng bản cải biên của cậu, hợp tác với cậu để thành công ghi hình tập phim này nhưng Quý Trạch Huy lại không muốn.

Long Thụ Vưu: Bây giờ Quý Trạch Huy cũng thỏa hiệp rồi cũng sẵn sàng hợp tác với cậu Nhưng cả hai lại cãi nhau về việc lựa chọn bài nhạc, Quý Trạch Huy muốn hát “Sóng dữ” cảm thấy mất mặt khi hát ” Nhất Kiếm Bình Xuân Thu” với cậu bị cậu đì xuống. Người đại diện thì nghĩ rằng ” Nhất Kiếm Bình Xuân Thu” có thể giúp Quý Trạch Huy kiếm điểm về mặt cảm xúc, cũng bảo Quý Trạch Huy không thể kiểm soát được việc cậu cải biên “Sóng dữ”.

Long Thụ Vưu: Người đại diện cũng khuyên Quý Trạch Huy không cần nghiêm túc, có thể làm sạch bằng cách biên tập chỉnh sửa cắt nối Hai thằng kinh tởm.

Giải Dương gõ: Làm sao anh biết chi tiết như vậy,nghe lén à?

Long Thụ Vưu: Trợ lý của tôi đang nghe trộm.

Giải Dương cười và hỏi: Vậy anh cảm thấy bọn họ ai sẽ thắng?

Long Thụ Vưu gửi một icon đầu heo.

Sau mười phút, Quý Trạch Huy trở lại. Thái độ của hắn đột nhiên trở nên rất thân thiết và ôn hoà, đúng như Long Thụ Vưu dự đoán, hắn quyết định ” nhịn đau ” hát “Sóng dữ”.

Giải Dương xác nhận: Anh có thực sự muốn hát” Sóng dữ “không thế? Bài hát này bọn mình không luyện tập nhiều lắm, buổi chiều còn phải gặp giáo viên ban nhạc, buổi tối phải diễn tập Không có nhiều thời gian cho chúng ta kết hợp đâu ”

Quý Trạch Huy nói: “Vậy thì tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn”

“Không thành vấn đề, chúng ta có thể chạy cùng với giáo viên ban nhạc. Tôi sẽ hát phần treble của” Sóng dữ ”, cậu hát phần bass nhé, từng người cứ tập phần mình hiểu là kết hợp sẽ nhanh hơn”.

(1) Treble: âm cao (2) âm trầm, mình nghĩ để tiếng anh nghe sẽ hợp hơn.

Cải biên bài ” Sóng dữ ” phần treble rất nhiều, giọng hát yêu cầu độ ổn định rất cao, tuy nghe có vẻ hát hay hơn bản gốc nhưng thực tế muốn hát phải hát cảm xúc là không dễ dàng.

Giải Dương nói đầy ẩn ý: ” Thầy Quý, muốn hát hết những đoạn cao à?”

Quý Trạch Huy bày ra kiểu mặt dễ nói chuyện trả lời: “Tất nhiên là không, chúng ta có thể hát đoạn điệp khúc của đoạn cuối, vì vậy chỉ cần để thực hiện phần này. Vậy đó, cậu nghĩ thế nào? ”

Giải Dương rất hài lòng và nói:“ Thầy Quý chu đáo thật đấy ạ, vậy cứ làm theo lời anh nói đi “

Kế hoạch lựa chọn và cải biên đã hoàn tất.

Giải Dương tập trung viết cải biên cho bài ” Sóng dữ”, Quý Trạch Huy bày ra vẻ người chỉ đạo, đứng bên cạnh Giải Dương chỉ đường cho đất nước.

Thời gian buổi sáng sớm trôi qua, ăn trưa xong, hai người cầm theo bản nhạc đi gặp giáo viên dàn nhạc.

Buổi kết hợp vào buổi chiều diễn ra suôn sẻ, giáo viên dàn nhạc đều là những người chuyên nghiệp và họ làm quen với bản nhạc rất nhanh. Bản thân Quý Trạch Huy cũng có thực lực nhất định, tuy rằng một hai lần đầu không tốt, nhưng sau khi vào trạng thái cũng có thể hiện tốt.

Sau khi tập luyện cả buổi chiều, Giải Dương trông vẫn còn thoải mái, nhưng lưng áo của Quý Trạch Huy đã hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi, giọng nói của hắn cũng đang lộ ra sự mệt mỏi.

Người phụ trách dàn nhạc thấy thế khuyên nhủ: Thầy Quý à nghỉ một chút đi, kết hợp như này được rồi.

Quý Trạch Huy liếc nhìn Giải Dương uống nước để giữ ẩm cổ họng, tuy rằng nín thở, nhưng không cậy mạnh nữa, gật đầu nghỉ ngơi

Đúng 7h30 tối, buổi tổng duyệt chính thức bắt đầu.

Giải Dương đã gặp gỡ đội ngũ sản xuất của “Ai là vua ca sĩ”, hiện trường bao gồm đạo diễn chương trình, đạo diễn, người dẫn chương trình, các khách mời khác và các khách mời khác giúp hát … Ngoại trừ khách mời bình luận, về cơ bản tất cả những người cần có mặt để ghi hình chính thức đều có mặt ở đây, rất náo nhiệt.

Quý Trạch Huy như là thay đổi con người vậy, miệng cười nói chuyện cùng người này người kia, dáng vẻ rất có địa vị. So với Quý Trạch Huy, chỗ Giải Dương rất vắng vẻ, cũng không có nhiều người chủ động nói chuyện với cậu.

Sau khi đi chơi một vòng, Quý Trạch Huy chạy lại chỗ Giải Dương đang ngồi một mình trong góc lật xem lịch trình diễn tập, đạo đức giả thốt lên: ” Có năng lực không đại biểu cho việc nhất định sẽ thành công. Giải Dương, vẫn còn rất nhiều chỗ cậu phải học lắm đấy”

Giải Dương tỏ vẻ đồng ý:” Thầy Quý nói đúng, cũng may mắn thay tôi có rất nhiều năng lực ”

” … ” Quý Trạch Huy nghẹn mồm tiếp tục đi lăng quăng

Thời lượng phát sóng của ” Ai là vua ca sĩ ” là một tiếng rưỡi, nhưng chính thức thu hình sẽ mất khoảng ba hoặc bốn tiếng. Buổi tổng duyệt đơn giản hơn một chút so với buổi ghi hình chính thức, nhưng cũng mất hơn hai giờ đồng hồ.

Sau khi Giải Dương xem xong trình biểu, thừa dịp mọi người đang vật lộn với sự cố ánh sáng Giải Dương bước ra khỏi phòng, tìm một góc yên tĩnh và lấy điện thoại di động ra gọi cho Cừu Hành.

Vài giây Cừu Hành đã nhấc máy, nhưng không nói gì.

Giải Dương nói: “Tôi đang diễn tập, khi kết thúc chắc qua hơn 10h, về đến nhà chắc khoảng 12:00 “

” Em nói cái này với tôi làm gì?”

” Sợ anh cho rằng tôi chạy đó, đánh anh một phát “

Hai người tương đối yên lặng.

Giải Dương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hôm nay lại có người khen tôi đẹp trai đấy “

“ Giải Dương ”

” Vâng? “

“ Em đừng nói với tôi những chủ đề không bổ ích như này nữa.”

“Vậy thì cúp máy đây, anh cũng nên nghỉ ngơi sớm đi ” Giải Dương chuẩn bị đặt điện thoại xuống.

“Buổi diễn tập kết thúc thì đến Vinh Đỉnh.”

Giải Dương cầm điện thoại ở xa, đặt lại bên tai, hỏi: “ Đến đó làm gì?”

Cừu Hành không trả lời, cúp máy.

Quý Trạch Huy rút thăm may mắn không tồi,

Biểu diễn thứ hai, Cả hai nhanh chóng bước lên sân khấu và chính thức thử giọng phối ánh sáng ” Sóng dữ” trên sân khấu. Đại khái kết hợp lúc buổi trưa có hiệu quả

hiệu quả của buổi thử giọng này thực sự rất tốt, Quý Trạch Huy phát huy ổn định và thậm chí tạo được bước đột phá.

Đạo diễn và người dẫn chương trình lần đầu tiên nghe bản cải biên của ” Sóng dữ ” biểu hiện đầy kinh ngạc và khen ngợi Quý Trạch Huy và Giải Dương. Một vị khách chạy đến quầy lễ tân xem náo nhiệt cũng kéo theo một tiếng hú giả tạo: “Không chơi nữa không chơi nữa vị trí số một trong số tới chắc chắn sẽ là Quý Trạch Huy, mọi người giải tán hết đi “.

Quý Trạch Huy rất cao hứng, toàn bài hát là Giải Dương cải biên. Giải Dương cũng không chiếm ánh đèn sân khấu, kệ Quý Trạch Huy cao hứng

Buổi diễn tập kết thúc chuẩn bị rời khỏi hiện trường ghi hình, đạo diễn của chương trình đột nhiên tìm được Giải Dương, đưa Giải Dương một cái danh thiếp, nói: “Biểu hiện không tồi, có cơ hội tới tổ tiết mục tổ chơi tiếp.”

Giải Dương nhận lấy danh thiếp, cười với đạo diễn, và đáp lại: “Chắc chắn.”

Khi Giải Dương đến Vinh Đỉnh, đã gần mười rưỡi tối. Cậu nhìn vị trí tầng chín của tòa nhà Vinh Đỉnh lấy điện thoại di động ra gọi cho Cừu Hành.

“Tôi đến rồi ”

“Vào bãi đậu xe, để Ngô Thủy đưa đến thang máy đặc biệt, sử dụng quyền hạn thang máy để em sẽ tự đi lên.”

Giải Dương đặt điện thoại xuống và kêu Ngô Thủy lái xe vào bãi đậu xe theo yêu cầu của Cừu Hành

Năm phút sau, Giải Dương đi thang máy đặc biệt lên tầng chín của tòa nhà Vinh Đỉnh. Cửa thang máy mở ra, để lộ ra một văn phòng được bài trí tương tự như văn phòng của chủ tịch chi nhánh Vinh Đỉnh thành phố S.

Cừu Hành đang mặc áo ngủ, nhắm mắt dựa lưng vào ghế sô pha, nghe thấy tiếng động thì nói: “Đi tắm đi.”

Khoảng mười giờ đêm, nam sinh trẻ tuổi đột nhiên bị gọi đến phòng làm việc của ông trùm phản diện. Đèn thì mờ, ông trùm thì mặc áo ngủ còn kêu nam sinh viên đại học đi tắm….

Giải Dương bước ra khỏi thang máy và nói “Tôi tưởng anh biết tôi bán nghệ chứ không bán thân ”

Lúc đầu Cừu Hành không hiểu lắm, hiểu được thì ngay lập tức mở mắt ra, không dám tin tưởng nhìn Giải Dương: “Đầu óc của em chỉ toàn cái gì không thế – Đi tắm đi! Có một cái giường gấp trong phòng khách, đã được làm sẵn, em tự đi ngủ đi.” Nói xong, anh đứng dậy đi vào phòng làm việc và đóng sầm cửa lại.

“…”

Giải Dương cười cười, đi tới cửa phòng làm việc gõ nhẹ cửa, hỏi: ” Cừu Hành, anh đợi tôi đến à?”

Trong phòng không có tiếng trả lời, yên tĩnh như không có ai ở đó.

Giải Dương đứng ở đó hai giây, sau đó xoay người rời đi.

Rạng sáng, Giải Dương bị tiếng bước đi nhẹ bên ngoài đánh thức. Cậu lần theo âm thanh đến phòng họp, dưới ánh trăng mờ ảo phát hiện đối phương đứng ở trước máy lọc nước.

Cậu bật đèn lên.

Cừu Hành đang dùng tay ấn lên trán thì bị ánh sáng đột ngột đưa tay qua che đôi mắt, cau mày qua với vẻ mặt mờ mịt.

“Đau đầu à?”

Vẻ mờ mịt trên mặt Cừu Hành nhanh chóng rút đi, anh để tay xuống, cúi xuống rót nước, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “ Em dậy rồi à?”

Giải Dương bước tới, cũng hỏi một đằng trả lời một nẻo: ” Anh đau đầu không ngủ được à? ”

Cừu Hành không nói chuyện, lấy nước vừa rót rồi uống cạn.

“Có cần gọi bác sĩ cho anh không?”

Cừu Hành vẫn không nói gì, mặt không rõ biểu siết chặt cốc nước, gương mặt không còn giễu cợt hay lạnh lùng thường ngày, bệnh tình ngày càng trầm trọng. Vài giây sau, anh đột nhiên đưa tay lên ấn vào trán mình, gọi: “ Giải Dương ”

“ Vâng?”

“ Em đừng học kiểu nói chuyện giống mẹ tôi như thế ”

Giải Dương nghi Cừu Hành bị đau đầu đến thần chí không rõ, cậu đang cân nhắc có nên quay lại phòng lấy điện thoại di động gọi cho 120 hay không, Cừu Hành lại đặt tay xuống nói: “Đừng nghĩ đến việc gọi bác sĩ, tôi không điên.”

Giải Dương đáp lại “Tôi không nghĩ anh điên.”

Cừu Hành không rõ í gì mà cười một cái, đột nhiên chuyển chủ đề “ Em nói sẽ đứng về phía tôi, hai ngày nay tôi suy nghĩ…” Anh xoay lý nước “Em đang nói dối tôi.”

Anh đặt cốc nước xuống và nhìn Giải Dương: “Em đang nói dối tôi?”

Giải Dương đáp: “ Tôi không nói dối anh.”

“Vậy thì do em không còn ai để dựa vào ngoại trừ tôi? “

” Không phải, tôi có thể dựa vào chính mình “

Vẻ mặt của Cừu Hành thực sự trông rất tốt, anh nói: “Ngủ đi, tôi sẽ không đánh thức em nữa.” Nói xong, trước khi rời đi anh đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Giải Dương.

Giải Dương nhìn hình bóng Cừu Hành khuất sau cánh cửa, ngẩng đầu lên sờ sờ đầu, không hiểu sao chợt nhớ đến cách anh vươn tay ôm mẹ vào lòng.

Thật hiếm khi người này trông mềm mại như thế.

____________ 37,38,39,40 mở pass vào tối nay và ngày mai