Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 5: "Cậu muốn?"

Edit: Ry

Nhưng dù sao thì nữ chính vẫn là nữ chính, có hào quang nhân vật chính và bàn tay vàng quá khủng. Dựa theo kịch bản thì những dư luận tiêu cực trên Weibo sẽ được đảo ngược 180 độ sau khi người qua đường nào đó tung ra ảnh chụp và video quay lại hiện trường tai nạn xe cộ. Trong đó có một tấm ảnh chụp nữ chính ở hiện trường tai nạn xe, một thân lễ phục thuần trắng nhuốm máu quỳ xuống đất chăm sóc cho nam chính, hoàn toàn công phá tất cả các nền tảng lớn, mạnh mẽ đoạt lấy một làn sóng đồng cảm từ người qua đường, giúp nữ chính trở thành người đại diện trong nước của BV.

Giải Dương như có điều suy nghĩ.

Chính nhờ đợt này mà nữ chính có thể tích lũy đủ giá trị yêu thích. Sau đó dùng kỹ năng để đổi lấy thiện cảm ban đầu với nam chính, nam phụ, vị đạo diễn lớn nào đó, người dẫn chương trình nào đó, đồng thời cũng kích hoạt kỹ năng diễn xuất...

"Tại sao không dùng điện thoại tôi đưa cho cậu?"

Giải Dương hoàn hồn, rời khỏi Weibo nhìn về phía Cừu Hành đột nhiên lên tiếng, trả lời: "Dùng làm gì, để tiện cho anh xác định vị trí của tôi giống hôm qua à?"

"Cậu cũng không ngu." Cừu Hành không hiểu sao lại lạnh mặt, thả lỏng dựa vào lưng ghế, hắn nói: "Tôi bỏ ra số tiền rất lớn để mua cậu về, nếu như không dùng dây xích buộc lại, nhỡ cậu chạy mất thì chẳng phải tôi lỗ to à?"

Giải Dương hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"Ba cậu không nói cho cậu biết?"

Giải Dương lắc đầu.

Cừu Hành nhíu mày: "Chuyện trên phương diện làm ăn, có nói thì cậu chắc cũng chẳng hiểu được, để phù hợp với IQ của cậu, tôi miễn cưỡng giúp cậu tóm tắt lại vậy. Để mua cậu, tôi ước chừng cho ba cậu năm trăm triệu tiền vốn có thể tiếp tục sinh lời. Giải Dương, cậu thế mà không rẻ đâu."

Quả nhiên là số tiền rất lớn, nhưng cái này không dọa được Giải Dương.

Anh nhìn thẳng vào Cừu Hành: "Không phải là tôi không rẻ, mà là trong mắt mẹ anh, mạng anh rất quý báu. Còn có, nếu là bán tôi thì số tiền đó đáng lẽ anh phải trực tiếp cho tôi chứ nhỉ?"

Cừu Hành được câu nói của anh lấy lòng, hắn đùa giỡn: "Cậu muốn?"

"Tôi chỉ cần tiền mặt thôi."

"Vậy cậu cần phải biết, số tiền kia mà đưa cho cậu, cái công ty mà ba cậu cần phải lấy vốn bù đắp vào coi như sẽ phải tuyên bố phá sản ngay lập tức, cậu đành lòng không?"

Gương mặt Giải Dương vô cùng thờ ơ: "Đừng thăm dò tôi, tôi hoàn toàn nghiêm túc. Ông ta có thể bán tôi thì tôi còn gì để không đành lòng nữa."

"Thế thì phải làm sao bây giờ?" Cừu Hành ra vẻ buồn rầu: "Lần trước lúc chúng ta gặp nhau đi kí giấy kết hôn, tôi đã đưa tiền đặt cọc cho ba cậu, đại khái khoảng ba trăm triệu. Hôm nay gặp mặt cũng là để đưa nốt cho ông ta hai trăm triệu còn lại."

Giải Dương rất thẳng thắn: "Số tiền còn lại đưa cho tôi, tiền đặt cọc anh cũng thu hồi đi."

Lần này Cừu Hành thật sự hài lòng, nhưng trên mặt hắn vẫn còn bày ra dáng vẻ thật phiền hà, hắn nói: "Cậu cho rằng tiền đặt cọc dễ thu hồi vậy à? Đến giờ này rồi, thu hồi thì ít nhiều tôi cũng bị thiệt."

"Tiền đặt cọc anh lấy lại được bao nhiêu thì cũng đều là của anh hết, tôi không cần. Nhân tiện thì tôi còn có thể hỗ trợ tăng tốc độ phá sản của nhà họ Giải, thương hiệu khách sạn uy tín lâu năm hẳn là vẫn đáng giá chút tiền."

Cừu Hành khựng lại, nhìn Giải Dương.

Giải Dương bình tĩnh hỏi: "Mối làm ăn này, anh muốn làm không?"

"Tức là." Cừu Hành chỉnh lại cổ áo sơ mi, giữ khóe miệng muốn vểnh lên: "Cậu muốn tự bán mình cho tôi?"

"Không còn cách nào khác."

"Cậu cảm thấy cậu đáng giá năm trăm triệu?"

"Mẹ anh cảm thấy tôi đáng giá."

Cừu Hành nhìn anh thật lâu, đột nhiên thoải mái cười to, cơ thể dựa vào thành ghế, tay trái vỗ đùi, vẻ bệnh tật trên mặt dường như cũng bị nụ cười ấy làm nhạt đi.

Giải Dương lẳng lặng nhìn Cừu Hành, đợi hắn cười xong.

Tiếng cười trầm thấp vui sướng kéo dài rất lâu.

Cười rồi lại cười, Cừu Hành bỗng nghiêng đầu ho khù khụ, sự hồng hào trên khuôn mặt vì tiếng cười dần biến mất, một lần nữa trở về tái nhợt. Trợ lý Hà Quân ngồi đằng trước vội vàng vặn chai nước đưa qua.

Cừu Hành nhận chai nước uống hai ngụm, điều chỉnh lại hô hấp, hắn nói: "Làm chứ! Mối làm ăn kiếm bộn không lỗ như vậy, chắc chắn phải làm! Hà Quân, hủy hợp đồng đã chuẩn bị cho chủ tịch Giải."

Hà Quân đã bị cuộc đối thoại của bọn họ làm cho sững sờ từ nãy, thấy bọn họ thật sự không chút do dự quyết định cái "Kế hoạch lừa ba" kia, anh ta mạnh mẽ gán cho Giải Dương cái nhãn không dễ đối phó. Hà Quân vâng một tiếng rồi lập tức lấy ra hai phần hợp đồng từ trong cặp, xé vụn xong ném vào thùng rác trong xe.

"Tốt." Cừu Hành nghiêng đầu nhìn Giải Dương, vứt chai nước qua một bên: "Giờ thì, tôi và cậu nên bàn về hợp đồng giữa chúng ta."

...

Nửa tiếng sau, trong túi Giải Dương cất thẻ đen Cừu Hành đưa cho, đi vào trong phòng VIP Giải Tu đã đặt trước.

Giải Tu sốt ruột nhìn ra sau lưng anh, thấy không có ai, vẻ niềm nở trên mặt lập tức biến mất, lão nhíu mày hỏi: "Tổng giám đốc Cừu đâu?"

"Không đến, bác sĩ không cho anh ta ăn đồ ăn ở ngoài." Giải Dương đi đến bên cạnh bàn, kéo ra một cái ghế rồi ngồi xuống. Anh quét mắt nhìn một bàn món ăn phong phú, không chút khách khí cầm lấy đũa bắt đầu ăn.

"Ăn cái gì mà ăn! Ăn cái gì mà ăn hả!" Giải Tu sốt ruột vô cùng, ngồi xuống chéo anh, bưng đi phần đồ ăn anh định gắp: "Sao mày lại vô dụng như vậy chứ hả, đúng thật là! Lần trước đã dặn mày phải mỗi ngày báo cáo lại cho tao tiến triển với Cừu Hành rồi cơ mà? Mày lại dám tắt máy điện thoại! Còn có cái nhóm nhạc nam kia của mày, bỏ ngay cho tao, cũng nghỉ học luôn đi, với cái đầu lợn của mày thì có học nữa cũng chẳng nên được cái tích sự gì. Tao nghe nói sức khỏe mẹ Cừu Hành không tốt lắm, nếu Cừu Hành không thích mày đi theo nó thì mày chạy qua chăm sóc cho mẹ nó đi."

Đũa của Giải Dương gắp vào khoảng không, nhìn về cái mặt béo phị của Giải Tu, anh hỏi: "Giải Dương không phải là con ông à, sao ông lại muốn làm như vậy?"

"Làm như vậy cái gì hả?" Giải Tu bị nét mặt của anh chọc giận, không chút nghĩ ngợi giơ tay lên: "Mày dám nói chuyện với tao như thế hả! Có phải mày nghĩ vào được cửa nhà họ Cừu rồi là có quyền thái độ với tao không? Tao nói cho mày biết, cửa cũng chưa---"

Bốp!

Giải Dương đặt đũa xuống, hất đi bàn tay vung tới của Giải Tu, đứng lên từ trên cao nhìn xuống lão: "Quả nhiên là có mẹ kế thì cũng sẽ có cha dượng, Giải Tu, ông nên cảm thấy may mắn vì mình sống ở một thế giới hòa bình." Nói xong anh dùng sức đẩy cái ghế Giải Tu đang ngồi, quay người rời đi.

Giải Dương mở cửa phòng ra, đúng lúc cửa phòng đối diện cũng mở, Hồ Tiêu với vẻ mặt phẫn nộ xuất hiện sau cánh cửa.

"Sắp hết một tiếng rồi, thằng nhãi đó thế mà một cuộc cũng không thèm gọi đến, đúng là phản---"

"Giải Dương!" Giải Tu từ trong phòng nhào tới cửa, tức giận rống to: "Thằng ranh con, mày dám ăn nói như vậy với tao, hôm nay tao không đánh mày---"

Sầm!

Giải Dương nhanh tay lẹ mắt đóng cửa phòng lại, lễ phép chào Hồ Tiêu đang khiếp sợ: "Anh Tiêu, thật là khéo, tôi đang chuẩn bị đi tìm anh."

Hồ Tiêu nhìn Giải Dương, lại nhìn cái tay anh đang giữ chặt nắm tay cửa, mơ hồ nghe được tiếng mắng chửi truyền từ trong ra: "Cậu, sao cậu lại ở đây? À nhầm, cậu đang làm gì vậy?"

"Chuyện nhỏ ấy mà." Giải Dương giải thích: "Người ở trong này là ba tôi, ông ta muốn bán tôi cho một lão già, tôi không đồng ý nên bọn tôi vừa mới cắt đứt quan hệ cha con xong. Ông ta có hơi kích động."

Lượng tin tức quá to lớn quá máu chó, khiến Hồ Tiêu và cả nhóm IUD đứng sau lưng hắn đều kinh hãi.

Hồ Tiêu khó khăn hỏi: "Tức là những gì cậu nói trước đó trong điện thoại đều là thật?"

Giải Dương gật đầu.

Hồ Tiêu làm vẻ mặt đau dạ dày, im lặng mấy giây, đột nhiên tiến lên giúp Giải Dương giữ chặt cửa. Hắn nói: "Mau lên, cậu và đám Mạc Bân ra ngoài trước đi, để tôi giải quyết ở đây cho. Cậu không thể làm ầm ĩ với cha mình ở đây được, lỡ bị người ta chụp được thì tiêu đề trang nhất ngày mai sẽ là chúng ta đó."

Giải Dương dừng một chút, chân thành nói: "Cảm ơn anh." Nói xong buông tay nhìn về phía đội trưởng Mạc Bân vẫn đứng ở trong phòng.

Da mặt Mạc Bân giật giật, gã giơ tay kéo khẩu trang xuống rồi nói: "Dương Dương, trước hết cậu đội mũ lên đi... Với, mọi người hỗ trợ che cho một chút."

Một đoàn người lên xe trong bầu không khí kì dị, mấy phút sau, Hồ Tiêu cũng lên xe, trong miệng vẫn còn chửi mấy câu: "Thứ đồ chơi chó má gì... Giải Dương, ông ba cậu đúng là không ra gì, thế mà lại muốn đánh tôi."

"Ừm, ông ấy rất thích dùng bạo lực, tôi bị ông ấy đánh từ nhỏ tới lớn."

Trong xe lại là một hồi yên tĩnh đến nghẹt thở.

Hồ Tiêu thấp giọng khụ một tiếng, muốn làm dịu lại bầu không khí: "Dương Dương, một ngày không gặp, trông cậu có vẻ khác..."

"Về sau tôi sẽ còn khác nữa. Tôi đã học được từ ba mình một việc, quá nhát gan quá hèn yếu thì sẽ luôn bị đánh, bị bán, bị sỉ nhục, làm người thì phải học được cách phản kháng."

Hồ Tiêu: "..."

Hắn cảm thấy rát cả mặt, mới hôm trước thôi hắn còn ỷ vào việc Giải Dương dễ bắt nạt mà đưa cơ hội của Giải Dương cho Kha Lam.

"Xì." Đồng Kiếm với hình tượng thiếu niên khỏe khoắn của IUD cười nhạo một tiếng, âm dương quái khí* mà nói: "Gì đây? Tỏ vẻ đáng thương trước rồi chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Giải Dương, mày đúng là biết diễn quá nhỉ."

*Ý chỉ hành động kì quái, lạ thường, không chân thành, khiến người ta rùng mình, không đoán được.

Mạc Bân nhíu mày kéo cậu: "Đồng Đồng!"

"Đừng có kéo em, em không hầu hạ nổi một đứa giả tạo như thế đâu." Đồng Kiếm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Kha Lam vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng: "Anh Tiêu, em không tham gia buổi thử vai của đạo diễn Tất nữa đâu, cơ hội của cậu ta em không cầm nổi, tránh cho lại có người nói em bắt nạt người mới."

"Lại cái gì nữa?" Da mặt Hồ Tiêu căng ra, thật sự nổi giận: "Mấy đứa lại làm cái gì vậy hả! Đứa này thì cãi nhau xong chạy mất, đứa kia thì không chịu đi, không một ai nghe theo sự sắp xếp, coi người đại diện tôi đây là không khí đúng không! Hả?"

Cả đám im lặng.

"Kha Lam, buổi thử vai cậu không muốn đi cũng phải đi! Cậu còn không nhìn xem tình trạng hiện giờ của nhóm mình là như thế nào, từ khi người sáng tác là Hứa Thần Hạo rời khỏi nhóm, IUD mất đi rất nhiều fan, kinh tế ngành âm nhạc sa sút, mấy đứa để tay lên ngực tự hỏi đi, với tuổi của các cậu, liệu có thể nhảy múa hát hò làm thần tượng được thêm mấy năm nữa? Nếu không nắm lấy các cơ hội để chuyển nghề, mấy đứa định trơ mắt nhìn mình chìm xuống à?"

Con ngươi Kha Lam ảm đạm, cúi đầu siết chặt tay.

Trên mặt Đồng Kiếm cũng tràn đầy sự ấm ức, nhưng không nói gì.

Mạc Bân khuyên hai câu, Hồ Tiêu mới miễn cưỡng nguôi giận. Hắn lại nhìn về phía Giải Dương, cố gắng để giọng điệu của mình nhẹ nhàng nhất có thể, hắn nói: "Giải Dương, cậu..."

Giải Dương ngắt lời hắn: "Anh Tiêu, tôi vốn không định đến thử vai của đạo diễn Tất, tôi cũng không hề bực bội vì mình bị lấy mất cơ hội. Mọi người vừa mới thấy rồi đấy, hôm qua trạng thái của tôi không ổn lắm là vì ba tôi nhất quyết đòi bán tôi, chứ không phải vì bất cứ chuyện gì khác." Anh nhìn một vòng quanh đám người: "Cho nên, rốt cuộc mấy người đang ồn ào cái gì vậy?"

Mọi người: "..."

Hồ Tiêu quan sát anh thật kĩ: "Giải Dương, cậu thật sự không định đến thử vai cho đạo diễn Tất? Cũng không vì thế mà giận dỗi?"

Giải Dương gật đầu.

Đồng Kiếm cười lạnh: "Đúng là mấy lời hay lời xấu gì đều bị mày nói hết."

Hồ Tiêu muốn bảo cậu ngậm miệng, lại bị Giải Dương chen ngang.

"Thú vị nhỉ." Giải Dương khoang tay tựa vào lưng ghế, chậm rãi nói: "Tôi rất tò mò không biết mình đã nói gì xấu, vừa hay tôi cũng không nhớ rõ lắm, anh Tiêu, lúc trước anh tới tìm tôi nói chuyện tài nguyên, tôi có phản đối câu nào không?"

Hồ Tiêu đã bao giờ thấy Giải Dương như vậy, bị hỏi thì đáp theo bản năng: "Không, cậu chỉ là lặng lẽ hơn bình thường một chút."

Biết ngay với cái tính tình yếu hèn kia thì nguyên chủ sẽ không dám nói gì mà.

Giải Dương hài lòng, lại nhìn đám người: "Tức là tôi gần như không nói gì? Nhưng chính mấy người, tôi chỉ là trạng thái không tốt mà thôi, các người đã phối hợp với nhau liên tưởng ra một đống chuyện, là mấy người chột dạ vì đoạt đồ của tôi, hay là... Trong lòng các người thật sự ước gì tôi làm loạn lên vì chuyện tài nguyên?"

Trong xe yên tĩnh.