Ông Đây Không Cần Anh Chịu Trách Nhiệm!

Chương 33: Khác Nhau, Về Nhà Em Thì Cũng Như Về Nhà Anh!

Sao anh có thể bỏ em lại ở đây một mình chứ?”

“... Vậy anh vừa ra ngoài đi đâu?” Tô Tử Dương hỏi, nói lầm bầm, “Không rên một tiếng đã đi...”

“Không phải em muốn xuất viện sao? Anh đương nhiên đi giúp em trả tiền thuốc men rồi. Ầy, thủ tục xuất viện đã làm xong, thay quần áo xong thì có thể đi.” Lăng Triển Dực giải thích.

“Tôi đã gọi điện cho Lạc Dương tới đón tôi rồi, anh... Anh có thể đi rồi.” Tô Tử Dương nói xong câu đó, cảm thấy có chút trái với lương tâm.

Lăng Triển Dực không nói gì, lại bước tới trước hai bước, cầm lấy bộ quần áo thể thao của Tô Tử Dương, muốn giúp cậu mặc.

Tô Tử Dương lại né tránh: “Đưa cho tôi, để tôi tự mặc.”

“Bạn của em khẳng định không có đủ tiền đâu, anh đã thanh toán tiền thuốc cho em rồi, em về với anh đi!” Lăng Triển Dực không nói lời nào đã để đồ thể thao của Tô Tử Dương lên đầu anh, thấy anh muốn lộn xộn thì lập tức nhắc nhở, “Không mặc sẽ lạnh, người khó chịu nhất vẫn là em.”

Tô Tử Dương buồn bực mặc quần áo, bĩu môi, không tiếp tục lộn xộn nữa. Có điều, trong miệng cũng không nhàn rỗi: “Tiền thuốc men mà Lạc Dương phải trả lại anh, tất cả là bao nhiêu?”

“Một trăm ngàn.” Mặt Lăng Triển Dực nói xạo mà mặt không đỏ tim không đập, động tác ở tay cũng không ngừng, nhanh chóng giúp Tô Tử Dương thay xong quần áo.

“Cái gì?! Một trăm ngàn?!” Tô Tử Dương hoảng sợ to tiếng, “Muốn lừa người sao?!”

“Không có cách nào khác, dù sao em bây giờ không phải như người bình thường, tất cả phải lấy đứa con trong bụng làm trọng, cho nên anh mới nói bác sĩ dùng loại thuốc tốt nhất, không gây hại cho thai nhi cũng không gây hại cho cơ thể em, đương nhiên rất đắt. Có điều chuyện này đối với anh mà nói thì không đáng là gì, chỉ cần em với đứa bé không sao, bao nhiêu tiền cũng đều đáng giá!”

Chỉ cần nghe thoáng qua những lời này của Lăng Triển Dực thì biết hắn trình độ bao nhiêu!

Không thể không thừa nhận, trong lòng Tô Tử Dương có hơi đắc ý xiu xíu. Không nghĩ tới cái tên họ Lăng ở đời này thật khác đời trước, giống như đã biến thành một người nào khác, lại hào phóng với mình như vậy.

Mặc dù đa số thời gian hắn vẫn luôn trêu mình, ví dụ như lúc xảy ra tai nạn xe cộ...

“Đi thôi, anh đưa em về nhà.” Lăng Triển Dực lại đưa ra yêu cầu này.

Tô Tử Dương cau mày, không biết nên đồng ý hay không, để hắn đưa mình về nhà.

Lỡ như dẫn sói vào nhà, vậy phải làm sao bây giờ?

“Được rồi, em vừa mới giải phẫu xong, đi đường không hợp, để anh ôm em xuống lầu!” Lăng Triển Dực thấy anh đứng im ngẩn người, tròng mắt đổi tới đổi lui, không biết lại tính toán cái gì, sợ anh phản đối, Lăng Triển Dực lập tức ra tay trước, bế người lên.

Tô Tử Dương cố chống lại ngực hắn: “Nhưng Lạc Dương còn chưa về, tôi muốn nói với anh ấy một tiếng...”

“Tí nữa gọi điện nói với anh ta một tiếng là được.”

“Không được...”

“Cứ quyết định vậy đi!”

Nói chuyện một hồi, Lăng Triển Dực đã giúp Tô Tử Dương ra quyết định xong.

Có điều khi hắn vừa ôm Tô Tử Dương ra ngoài, đã đụng phải Lạc Dương đang chạy tới.

Sau lưng Lạc Dương còn có một cậu thanh niên trẻ tuổi, nhìn như sinh viên.

Nhìn thấy Lăng Triển Dực thân mật ôm Tô Tử Dương trong lòng, Lạc Dương thở hồng hộc dừng bước.

Y vừa mới gọi cho cậu thanh niên trẻ tuổi kia tới giúp trả tiền thuốc men, số tiền đã đủ, nhưng em gái thu phí lại nói với y rằng đã có người trả tiền, còn giúp Tô Tử Dương làm xong thủ tục xuất viện. Y lo lắng cho Tô Tử Dương nên mới vội vàng chạy tới, kết quả lại thấy được cảnh này.

Sau khi kinh ngạc, thì có thể hiểu ra.

Vào lúc y đang buồn bực vì sao người đàn ông mang Tử Dương đi lại không ở bên cạnh Tử Dương, coi như Tử Dương xảy ra chuyện, thì cũng nên là người đàn ông kia chịu trách nhiệm chăm sóc mới đúng, nhưng hắn không ở bên cạnh Tử Dương, đã nói lên một vấn đề, hai người bọn họ vẫn chưa nhất trí, lúc ấy Lạc Dương đã suy đoán người đàn ông kia quá cặn bã, chẳng qua nhìn hiện tại, cũng may, không tính là quá cặn bã.

Hai người này chắc chỉ giận dỗi nhau gì đó mà thôi, bây giờ lại thấy ôm ôm thân mật như vậy, có lẽ là không còn vấn đề lớn gì rồi.

Lạc Dương thì yên tâm, nhưng Tô Tử Dương bên kia lại có chút không được tự nhiên, anh giật giật cơ thể nhưng càng bị hắn khoá chặt.

Lăng Triển Dực không vui nhíu nhíu mày.

Tô Tử Dương đã mở miệng: “Lạc Dương, anh tới đúng lúc lắm, có thể làm phiền anh trả tiền giúp tôi —- Ưm —- “

Môi đột nhiên bị chặn, Lăng Triển Dực không phân tình huống hôn lên miệng anh chặn họng.

Đã ngoan ngoãn để hắn ôm rồi, lại còn dám đề cập đến tiền với hắn! Cái tên nhóc này phải bị trừng phạt!

Tô Tử Dương không kịp chuẩn bị đã bị hôn, Lăng Triển Dực đã quen bá đạo cường thế, một khi bắt được cơ hội thì tất nhiên sẽ hôn người ta đến trời đất mịt mù. Thật lâu sau đó, Lăng Triển Dực mới buông Tô Tử Dương ra, hơi thở nhịp nhàng như thường, nhưng Tô Tử Dương thì lại vùi trước ngực hắn, thở dốc từng ngụm từng ngụm, bất lực không thể nói tiếp.

Lúc này Lăng Triển Dực mới thỏa mãn chuyển hướng qua Lạc Dương, lộ ra ý cười từ trên cao nhìn xuống: “Ngài Lạc đúng không? Cám ơn anh mấy tháng nay đã luôn chăm sóc Tử Dương, có cơ hội tôi sẽ mời anh ăn cơm. Sau này... Cứ giao Tử Dương cho tôi!”

Lạc Dương nghe thấy người ta nói kiểu này, đương nhiên sẽ không nói thêm cái gì, y thoáng gật đầu, khiêm tốn nói: “Thật ra tôi cũng không làm gì cả, chỉ là nấu ít cơm... Anh là ba đứa bé, tôi tin anh sẽ chăm sóc anh ấy với đứa bé thật tốt.”

“Đó là đương nhiên!” Lăng Triển Dực nói xong thì không ở lại, ôm Tô Tử Dương đi ra ngoài, “Chúng tôi đi trước, gặp lại!”

“Gặp lại —- “

Nhìn Lăng Triển Dực ôm Tô Tử Dương bước nhanh rời đi, Lạc Dương khẽ thở dài một tiếng.

Người thanh niên bên cạnh kia vẫn một mực lẳng lặng dựa vào vách tường ôm cánh tay chờ đợi. Sau khi Lăng Triển Dực đi xa, nghe thấy tiếng thở dài của Lạc Dương, người thanh niên kỳ quái mở miệng, bắt chước giọng điệu vừa rồi của Lạc Dương: “‘Thật ra tôi cũng không làm gì cả, chỉ là nấu ít cơm...’, nhìn không ra nha, giáo sư Lạc lại biết nấu cơm, khi nào cũng làm cho em ăn một lần nha?”

Lạc Dương nhìn cậu ta một cái rồi bỏ thẻ ngân hàng trong tay vào tay cậu ta, sau đó vứt xuống một câu: “Vất vả lắm cậu mới có thể phát huy tác dụng được một lần, kết quả vẫn không được dùng đến. Cầm thẻ ngân hàng của cậu đi, mau quay trở về trường học!”

“Nếu lần sau anh có muốn nhờ em, em sẽ mặc kệ anh đấy.” Người thanh niên cũng không giận, nhận lấy thẻ ngân hàng, xoay tới xoay lui ở đầu ngón tay, hiển nhiên rất thích dùng ngón tay chơi chuyển đồ vật, lần trước là chơi bút, lần này là chơi thẻ ngân hàng.

Lạc Dương làm bộ không nghe thấy, sượt ngang qua người cậu ta, đi về phía trước.

“Chờ em một chút, giáo sư Lạc!” Người thanh niên vội vàng cất kỹ thẻ ngân hàng, đuổi theo Lạc Dương đang mắt nhắm mắt mở, liên tục hỏi ra vấn đề.

“Giáo sư Lạc, chúng ta về trường lên lớp hả? Giáo án của anh còn ở chỗ em, buổi chiều còn có hai tiết, em đều sẽ đi nghe. Hơn nữa sẽ ngồi hàng thứ nhất, đối diện bục giảng!”

“Giáo sư Lạc, hai người vừa rồi là ai vậy? Nhìn không giống bạn của anh nha!”

“Giáo sư Lạc, em có xem qua nội dung trong giáo án của anh rồi, hoa ra anh còn nghiên cứu lịch sử tiến hoá của nhân loại, thật cao thâm!”

“Giáo sư Lạc, người vừa mới được ôm, có thật là đang mang thai không vậy? Người đó nhìn qua là đàn ông, thật thần kỳ, đàn ông mà cũng có thể sinh con...”

“Giáo sư Lạc...”

Lạc Dương tăng nhanh bước chân, rất muốn thoát khỏi cái tên thanh niên ồn ào sau lưng này, sớm biết sẽ bị quấn lấy, y sẽ không tìm tới cậu ta đâu!

——————– Tui là đường phân cách ——————–

Tô Tử Dương được Lăng Triển Dực ôm thẳng đến dưới lầu, ôm vào trong xe, anh quay đầu nhìn về phía bệnh viện bên kia: “Đợi Lạc Dương chút đã, anh ấy ở với tôi, đúng lúc có thể về nhà cùng nhau.”

“Anh không phải bác Lôi Phong (1)!” Lăng Triển Dực cẩn thận thắt chặt dây an toàn giúp anh, “Ngồi xuống, đừng có lộn xộn, nếu không thoải mái chỗ nào thì nói trước với anh, tốc độ xe thế nào cũng phải nói, mọi thứ đều lấy sự thoải mái của em làm điều kiện tiên quyết, hiểu rồi chứ?”

Tô Tử Dương không yên lòng gật gật đầu, còn nhìn quanh về phía cửa bệnh viện.

Kết quả nhìn thấy Lạc Dương đi ra, một cậu thanh niên ném cho y một cái nón bảo hiểm, sau đó hai người cùng nhau lên xe máy, rời đi còn nhanh hơn bọn họ.

Lăng Triển Dực cũng khởi động xe, rời đi.

Tô Tử Dương nhìn cảnh đường phố không quen thuộc thì lập tức gào lên: “Dừng dừng dừng!”

“Sao vậy?” Lăng Triển Dực thả chậm tốc độ xe.

“Đây không phải đường về nhà tôi!” Tô Tử Dương chỉ vào một con đường ở sau lưng cách đó không xa nói, “Đáng lẽ phải rẽ ngay chỗ đó mới đúng.”

“Ai nói về nhà em, anh muốn dẫn em về nhà anh.” Lăng Triển Dực nhìn chằm chằm vào con đường phía trước không chớp mắt, chuyên tâm lái xe.

Tô Tử Dương không chịu, cậu nghiêm nghị nói: “Ai muốn đến nhà anh! Dừng xe!”

Lăng Triển Dực bất đắc dĩ nói: “Tử Dương, có thể đừng làm loạn được không? Hai ta cũng đã có con rồi, anh mang em về nhà mình để chăm sóc cũng đâu phải chuyện gì kinh thiên động địa đâu? Đừng trốn tránh anh mãi có được không? Cũng đừng phòng bị anh như thế, em cứ căm thù anh, anh sẽ khổ sở thương tâm.”

Tô Tử Dương cảm thấy trong lòng mềm xuống, có điều ngẫm lại vẫn không quá an toàn, vẫn kiên trì ý mình mở miệng: “Không được, tôi không đến nhà anh đâu, hoặc là anh đưa tôi về nhà mình, hoặc là anh thả tôi xuống xe. Nói tóm lại tôi không đến nhà anh, đổi qua nơi tôi không quen, không quen thì sẽ không ngủ được, không ngủ được thì tinh thần không tốt, tinh thần không tốt thì ăn không ngon, ăn không ngon thì cơ thể không khỏe, cứ tuần hoàn ác tính như thế, một ngày nào đó tôi sẽ chịu không nổi, nếu anh muốn tốt cho tôi, vậy thì đưa tôi về nhà mình đi.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(1) Lôi Phong: Sinh năm 1940, lớn lên tại nông thôn, sau đó làm công nhân nhà máy, từng lái xe công nông và máy ủi. Đến năm 1959, ông nhập ngũ và trở thành chiến sĩ lái xe, cho đến khi bị chết trong một tai nạn. Lôi Phong được mô tả là một người lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui của mình.