•6 năm sau:
Cô bé còn đỏ hỏn Thanh Di ngày đó giờ đã trở thành một cô bé sáu tuổi xinh đẹp. Mặc dù chỉ mới sáu tuổi nhưng nhìn cô giống như một nàng công chúa nhỏ với những nét đẹp tinh xảo.
Đôi môi cô đỏ mọng, làn da trắng mịn hồng hào. Đôi má hồng hào phúng phính ai nhìn cũng chỉ muốn cưng nựng, yêu thương. Hơn nữa, điểm nhấn trên khuôn mặt chính là đôi mắt hút hồn bất cứ ai nhìn vào đó, vừa to tròn lại đen láy, sáng trong như hai viên pha lê màu đen, lại thêm đôi lông mi dài và cong.
Liên Thành sắp xếp mấy đồ dùng cần thiết mang vào bệnh viện và tã lót xếp gọn vào cái túi, ánh mắt thì không rời khỏi Thanh Di nửa bước sợ con bé chạy lung tung ra đường bèn nhắc nhở
"Con gái! Bây giờ bố vào viện với mẹ và em, hôm nay thím La nghỉ ốm nên không thể tới được, vì vậy bố gửi con sang bên nhà bà Lưu, nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời nhớ chưa!"
"Vâng ạ!"
Cô ngoan ngoãn trả lời, trên môi nở một nụ cười tươi như hoa.
Bố dẫn cô sang nhà bác Lưu rồi gửi cô ở đó, bác Lưu là người phụ nữ đã góa chồng, có một cô con gái nhưng hiện tại chị ấy đã đi lấy chồng ở xa nên không thể về nhà thăm mẹ thường xuyên, khi bố gửi cô sang đó, bà Lưu rất vui mừng, bà vui vẻ nói:
"Anh cứ giao lại con bé cho tôi! Yên tâm mà đi chăm sóc hai mẹ con Hoa Dung nhé!""Cảm ơn cô! Vậy cháu đi đây!"
Bố cô bé liền gật đầu cảm kích rồi lên xe máy vặn ga đi nhanh chóng.
Giờ đây, mẹ cô chính là Hoa Dung đã vừa sinh hạ được một bé gái vô cùng kháu khỉnh, vô cùng dễ thương. Hôm nay bố phải vào bệnh viện chăm mẹ, vì lo sợ mải chăm sóc mẹ và em không để ý được Thanh Di nên bố đã quyết định để cô ở nhà gửi sang nhà hàng xóm
Bà Lưu thấy vẻ mặt như đang mong ngóng điều gì đó từ phía cửa sổ, cô luôn nhìn chăm chú, thậm chí một cái rời mắt đi cũng không. Bà Lưu lên tiếng:
"Thanh Di! Con đã ăn sáng chưa? Bà lấy bánh mì cho con ăn nhé!"
"Dạ thôi! Con ăn sáng rồi ạ!"
Cô bé liền nhanh chóng trả lời bà rồi lại tiếp tục nhìn ra cửa sổ.
Bà vô cùng tò mò và nghĩ rằng tại sao cô nãy giờ lại luôn nhìn ra đó không lẽ ngoài đó có gì sao? Bà bước chậm chậm lại gần tò mò nhìn theo ánh mắt chuyên chú của cô bé.
Hóa ra...hóa ra là Thanh Di nhìn ra hướng công viên ngay đối diện nhà bà Lưu. Ở đó là một cái sân rộng với muôn vàn cây xanh, cái sân rộng lớn đó chứa được cơ man là đồ chơi, nào là xích đu, nhà bóng, cầu trượt vòng xoay con ốc, bể bơi rộng lớn với bạt ngàn những chú vịt đồ chơi đang bồng bềnh trên mặt nước...
Cái công viên đó là của người sống trong căn nhà biệt thự cao lớn, xa hoa ngay bên cạnh kia. Người đó đã xây lên cái công viên ấy cho cậu con trai cả của mình, người ta đồn đoán rằng cậu bé bị tự kỷ.
Nhà họ cũng thoải mái không thu phí bất kỳ một ai khi vào công viên này, điều cốt yếu chính là tạo ra sự đông vui, nhộn nhịp để cậu con trai cả của họ sẽ dần tiếp xúc được với nhiều người hơn. Bà liền cười tủm rồi xoa đầu cô, giọng ân cần, trìu mến nói:
"Con muốn ra đó chơi sao?"
Câu hỏi đánh đúng trọng tâm của bà liền làm cho cô vui vẻ hẳn lên, ánh mắt sáng ngời, miệng toe toét cười kèm theo hành động nhảy cẫng lên vui sướng, Thanh Di vui vẻ đáp lại:
" Bà...bà cho con ra ngoài đó chơi sao?"
"Ừ! Nếu chơi ở đấy thì bà rất yên tâm, ở đó có rất nhiều chú bảo vệ có thể bảo vệ được con an toàn! Để bà dẫn con sang!"
Bà Lưu mở cửa ra, nắm tay cô dẫn sang bên kia đường.
"Các chú cho con bé vào chơi một lát nhé!"
Bà Lưu nói với mấy người mặc áo đen đang canh cổng ở đó."Được! Cháu vào đi!"
Một người đàn ông mặc vest đen bước ra mở cổng cho cô bước vào.
Bà liền gọi với lại:
"Thanh Di! Nào muốn về thì gọi bà nghe chưa?"
"Vâng!"
Cô vui vẻ trả lời, nhưng ánh mắt thì lại chăm chú nhìn khung cảnh mĩ lệ xung quanh mình.
Bước vào bên trong, cô mở thật to mắt, miệng luôn thầm kêu lên
"Wow~~~ Hôm nay mình mới được bước vào nơi này! Thật đẹp quá đi!"
Nói xong cô liền tung tăng, vui vẻ chạy lung tung.
Trong đầu cô luôn nghĩ tại sao một nơi đẹp như này, hơn nữa lại còn được vào miễn phí mà bố mẹ cô lại chưa một lần cho cô vào đây! Trách móc bố mẹ xong cô lại nghĩ tới công việc bận bịu của họ, với lại giờ cô cũng đã bước vào lớp một rồi, cũng đâu thể ngày nào cũng đi chơi được đâu? Còn phải học này, còn phải phụ giúp việc nhà cho mẹ, vân vân và mây mây.
Còn một thắc mắc nữa đó chính là công viên hôm nay lại vắng tanh vắng ngắt, duy chỉ có cô và....một anh cũng khá lớn, đang ngồi đọc sách ở phía ghế tựa ở bể bơi. Cô cũng chẳng nghĩ nhiều liền chuyên tâm vào việc của mình, cái chân nhỏ nhắn thoăn thoắt leo lên từng bậc của cầu trượt, cô thích thú trượt xuống dưới, vẻ mặt vô cùng vui sướng cô cười phá lên "Haha~~!". Trượt xong cầu trượt cô liền nhìn thấy cái xích đu vừa đẹp lại vừa to, cô ngồi lên đẩy đẩy, xích đu theo lực của cô mà chuyển động.
Thanh Di chơi hết trò này rồi chơi tới trò kia, chơi tới khi đã thấm mệt, cô nhanh chóng chạy lại phía ghế còn lại được đặt bên cạnh cậu bé đó rồi ngồi xuống, ngả lưng và thở hắt ra, miệng liền than lên:
"Mệt quá!"
Cậu bé đó vẫn chuyên chú đọc cuốn sách mình cầm trên tay, cậu cũng chẳng bận tâm cô đang nằm thở hổn hển một cách vô duyên như vậy.
Cô là người rất hòa đồng và thích bắt chuyện với người khác nên khi thấy cậu bé đó im lặng cô liền lên tiếng bắt chuyện
"Chào anh! Anh ra đây chỉ có một mình sao? Ngày nghỉ như này anh cũng không rủ bạn ra đây chơi hả?Anh đang đọc sách gì vậy?"
Hàng loạt câu hỏi của cô đã làm phiền tới cậu, cậu liền tỏ vẻ khó chịu, đôi lông mày nhíu chặt lại tỏ rõ ý bài xích với Thanh Di