ÔNG HOÀNG XA XỈ PHẨM

Chương 20: Điệp Viên Nghiệp Dư (1)

Màn đêm buông xuống...

Hiện tại cũng đã mười một giờ đêm rồi, thế mà...cô vẫn thao thức tới nỗi chẳng thể nào nhắm nổi mắt. Nghĩ tới lời uy hiếp của Cao Lang, cô thật hận. Hận khi để hắn nắm được thóp, cô từ xưa tới giờ rất ghét bị người khác khống chế, uy hiếp, kìm kẹp, đúng là...ghét của nào trời trao của nấy!

Trong đầu cô lúc này đã nghĩ ra trăm phương ngàn kế để thoát khỏi anh, nghĩ ra muôn vàn thâm kế để anh không thể nào uy hiếp được cô.

Nhưng...làm sao đây? Cô phải tìm cách xóa bức ảnh ấy như nào? Đột nhập...có lẽ đây là cách tốt nhất. Tết cũng đã gõ cửa từng nhà, chính vì thế Cao Lang sẽ ở nhà thường xuyên, nếu không là ở nhà thì sẽ là tới tìm gặp cô.

Cô sực nhớ ra là mình không biết nhà Cao Lang ở đâu, sẵn có điện thoại trong tay cô liền nhắn tin hỏi Phong Uyển: Uyển! Giúp chị việc này được không?

Phong Uyển: Có chuyện gì khẩn cấp sao?

Thanh Di: Ngày mai Cao Lang chắc là có ở nhà đúng không?Phong Uyển: Em nghĩ chắc là có đấy, vì hôm nay anh ấy cho nhân viên nghỉ tết hết rồi! Cao Lang còn nói với anh trai em là ngày mai phải ngủ cho thật đã.

Thanh Di: Thật hả? Chị muốn tới trộm lấy điện thoại của anh ta để xóa cái ảnh của chị. Lúc chị tắm anh ta gọi video, chị không biết nên đã ấn nghe và thế là...huhu! Anh ta đã kịp chụp lại màn hình khoảnh khắc lúc đó.

Phong Uyển: What? Từ trước tới nay em không biết anh ấy lại cầm thú như vậy đấy? Không thể tin được!

Thanh Di: Sáng sớm mai đưa chị tới nhà anh ta được không? Chắc là anh ta cũng cho người làm nghỉ hết rồi chứ?

Phong Uyển: Ok! Chị định mấy giờ? Ừm...chắc là nghỉ hết rồi. Nhưng...chị không thể vào bằng cách đường hoàng được đâu vì cửa nhà anh ấy có chức năng mở bằng vân tay chống trộm, người nào lạ chạm vào cửa là nó sẽ hiện mặt người đó lên máy của Cao Lang ngay, vả lại nó sẽ hú inh ỏi lên ấy.

Thanh Di: Ây za~~~ Cứ năm giờ sáng mai đón chị. Có gì mình xem địa hình ra sao rồi tính tiếp

Phong Uyển: ok!

Lúc này cô mới nhắm mắt yên tâm mà ngủ. Ngủ một mạch cho tới bốn rưỡi sáng hôm sau.

Chuông báo thức kêu lên, rất may là Bách Thảo và Liên Hoa là những đứa vô cùng ham ngủ nên chúng chẳng có cau có hay gì cả, ngủ say như chết.

Cô lặng lẽ nhẹ nhàng bước vào nhà vệ sinh, chải tóc rồi buộc cao lên một cách gọn gàng, chọn bộ quần áo thoải mái cho phi vụ này nhất. Cô tùy ý lấy một chiếc áo giữ nhiệt màu đen ôm sát kết hợp với quần lót lông cùng màu. Khoác một chiếc áo khoác màu da dài chạm mông và xỏ một đôi giày thể thao trắng.

Khi mặc lên người bộ đồ giống như điệp viên này, nhìn cô quả thật rất quyến rũ, gợi cảm, hơn nữa lại vô cùng mạnh mẽ, khác xa hình ảnh thục nữ, dịu dàng hàng ngày.

Cô đội lên trên đầu chiếc mũ đen và đeo khẩu trang y tế cũng đen. Toàn thân toàn là màu đen chẳng khác nào con quạ cả.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, hiện lên đó là tên của Phong Uyển. Cô bấm nút nghe rồi lặng lặng đi xuống ra ngoài cổng. Phong Uyển ngồi trong ô tô không khỏi giật mình tưởng con ma nào liền hét nhỏ "Ôi má ơi~~ Giật mình!""Mau đi thôi!" Cô nói xong rồi bước lên ô tô một cách nhanh nhẹn.

Phong Uyển cũng vì thế mà nhấn ga lao vun vút đi. Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc xé tan cả màn đêm mùa đông, xô ngã những bông tuyết rơi dày đặc.

Khoảng mười lăm phút sau, xe của Phong Uyển đã dừng lại trước một ngôi nhà kiểu âu vô cùng nguy nga và lộng lẫy, bên cạnh ngôi nhà là một khu công viên cũng hoành tráng không kém.

Tại sao...cái công viên đó lại khiến cô lưu luyến không rời nổi mắt thế này? Nhìn nó rất đỗi quen thuộc. Hơn nữa...căn nhà cũ của cô lại cách nhà anh không đáng kể. Tại sao cô lại không nhớ ra chứ?

Miên man trong hồi suy nghĩ, Phong Uyển liền huých tay cô và nói "Chị...leo vào từ cái cổng công viên kia rồi có cái cửa thông vào nhà anh ấy đó! Chị vào đi, em ở ngoài này xem xét tình hình, xe em đỗ ở đằng kia đấy nhé! Có gì gọi để em vào cứu"

"Cảm ơn em!" Cô nói xong rồi hít một hơi thật sâu, chân cô bước lên thanh sắt rồi lấy đà giúp chân kia bước lên thanh tiếp theo.

Phong Uyển nhớ ra cái móc sắt chuyên mở khóa của mình liền với lấy áo Thanh Di nói "Chị cầm lấy cái móc sắt này để mở cái cửa kia đi!"

"Ok!" Thanh Di nhận lấy rồi nhanh chóng leo được vào bên trong.

Phong Uyển cũng vội vàng chạy ngay vào xe vì sợ bị phát hiện. Thanh Di chạy thật nhanh tới cái cửa đó, theo phản xạ, cô thử vặn chốt cửa và thật bất ngờ...cửa này không hề khóa! Cô lẩm bẩm "Anh ta không chốt cửa sao? Hôm nay mình thật may mắn!"

Trên môi cô nở một nụ cười vô cùng thích thú. Nhưng thay vào đó là con tim lại đập khá nhanh, vừa sợ vừa hồi hộp. Cô bước vào trong rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đúng là người làm nhà anh ta đều nghỉ hết rồi, cô nhẹ nhàng bước từng bước lên cầu thang, cầu thang lúc này đều được bật đèn, ánh sát vàng nhạt nhẹ nhàng soi sáng. Đi dọc hành lang, ở đây có rất nhiều phòng. Đi qua mỗi phòng cô đều thử vặn chốt cửa nhưng chúng đều bị khóa trái. Đến phòng thứ tứ, cô liền dừng lại vì bên trong đó phát ra tiếng nước, có lẽ có người đang tắm.

Nhưng nhỡ đâu lại là phòng của Cao Tùng thì sao nhỉ? Nhưng thôi...liều một phen. Cô cố hết sức vặn cửa thật nhẹ nhàng, mở cửa ra cô thò đầu vào trong ngó nghiêng xung quanh, ánh mắt cô dừng lại ở chiếc điện thoại đang đặt trên bàn đèn ngủ được đặt cạnh giường. Để chắc chắn hơn cô nhìn kĩ mọi thứ một lần nữa, cô phát hiện ra cái đồng hồ hình con thỏ giống hết với cái của cô đang được để trên giường.