ÔNG HOÀNG XA XỈ PHẨM

Chương 58: Bỏ Lại

Cô cùng Cao Lang và Cao Tùng từ biệt bố mẹ và em gái. Trong vô thức, cô quay đầu định bước lên xe, lúc này nhìn lại mới thấy không giống chiếc xe ban đầu cô đi.

Nhìn lại một lượt qua chiếc xe màu bạc sang trọng, cô mới nhận ra rằng chủ của nó là một tên vô cùng đáng ghét, vô cùng đáng hận- Cao Lang

Khi cô rụt chân lại, Cao Lang anh đã nhanh chóng áp sát ngay sau lưng, bàn tay rắn chắc ấy bám giữ lấy đôi vai gầy lưỡng lự kia. Anh trực tiếp nhét thẳng cô vào trong xe.

Cao Tùng cũng chẳng muốn nói lời nào, anh ta cảm thấy thật quá bất lực, càng nghĩ càng thấy ông trời quá bất công.

...

Trên cả đoạn đường, Thanh Di không thèm nói với Cao Lang một câu nào, ngay cả một ánh nhìn phớt qua cũng chẳng có. Anh biết cô đang giận, nhưng biết làm sao được đây?

Ngoài cách chiếm hữu, độc chiếm, anh không thể nghĩ được biện pháp nào khác tốt hơn. Chỉ có uy hiếp, luôn nắm bắt được điểm yếu thì anh mới có thể giữ chân cô được.Sắc mặt cô lạnh tanh, ngay cả thân thể cũng ngồi im như tượng. Cao Lang nhìn cô qua gương soi trước mắt mình, anh nhẹ nhàng lấy lòng

"Sao không nói gì thế?"

Chần chừ một lúc, cô quyết định nói hết ra những gì mình đang suy nghĩ

"Tại sao anh lại nói ra! Tôi đã bảo chúng ta cần thời gian tìm hiểu rồi mà, anh cứ thích làm tùy hứng là sao? Anh không biết tôn trọng ý kiến của tôi à?"

Sắc mặt anh vẫn giữ nguyên trạng thái lạnh tanh, chuyên chú lái xe trên con đường vắng người. Thanh Di vì kìm nén cơn giận giữ tới mức muốn nổ tung rồi, cô lại tiếp tục nói

"Xin anh đấy! Tôi không phải là không muốn chúng ta nói rõ quan hệ với người lớn, nhưng...thực sự là mối quan hệ này tìm hiểu chưa đủ!"

Ánh mắt anh bắt đầu dao động, tay anh nắm chặt vô lăng, đường gân tay hiện lên rõ mồn một, bàn tay chỗ đỏ chỗ trắng. Hơi thở trở nên vô cùng nặng nề, răng anh cũng đã nghiến chặt.

Thanh Di không biết cách nhìn biểu hiện của người khác để nhận biết cảm xúc của họ, cô lại gặng nói

"Anh có nghe thấy tôi nói gì không? Thực sự là chúng ta...!"

Vừa nói tới đây, những từ còn lại chính là "cần thời gian tìm hiểu" chưa kịp nói thì chiếc xe bất ngờ phanh gấp tạo lên tiếng kêu chói tai từ nơi bánh xe

Kít!

Cao Lang không nhịn nổi, anh đập tay lên vô lăng, đang từ ghế lái, anh xuống xe rồi mở cửa sau vào chỗ ngồi của Thanh Di, cùng những lời nói đầy sát khí

"Thời gian? Bao giờ mới là đủ? Một ngày, hai ngày, một tháng, hai tháng hay là một năm, thậm chí là cả đời sao? Tôi có chỗ nào không tốt hả? Được...em giận dỗi, tôi có thể chấp nhận và dỗ ngọt em. Nhưng thái độ của em...nó hoàn toàn nói lên vị trí của tôi trong tim em hoàn toàn là không có chỗ đứng. Em thích được yêu đương như người bình thường, em thích một tình yêu nhẹ nhàng, tôi đã làm rồi.Tại sao em luôn bài xích đối với tôi?"

Cô liền nói lớn"Anh muốn biết tại sao không? Tình yêu của anh luôn khiến tôi phải phòng bị, nó luôn khiến tôi phải khiếp sợ, anh dùng những thủ đoạn bỉ ổi để làm trò đồi bại, lăng mạ cơ thể tôi. Anh nhìn đi, vết tím ở ngực, vết tím ở tay, tất cả...đều là do anh ban tặng đấy! Tôi rất muốn thấu hiểu anh, tôi đang dần dần chấp nhận anh. Thế nên đau đớn vè mặt thể xác, tôi có thể chịu đựng được!"

Từng lời nói thốt ra, kèm với đó là những giọt nước mắt nóng hổi mặn chát lăn xuống má cô. Cao Lang nhìn chăm chăm vết thương mà mình đã để lại trên người cô, cảm giác đau xót ập tới, chẳng hiểu sao tim anh cứ nhói lên như hàng vạn lưỡi dao đâm xuyên.

Khi anh định mở lời, Thanh Di chặn miệng nói trước

"Anh thật khác với Cao Tùng, cậu ấy chưa bao giờ làm tổn thương tôi, thậm chí là luôn khiến tôi vui vẻ!"

Cơn thịnh nộ vừa thuyên giảm, Thanh Di lại vừa vô tình thêm dầu vào lửa khiến ánh mắt sắc lẹm kia tưởng chừng như có thể cưa đôi cô ra. Anh đập tay vào thành ghế kèm theo lời nói sắt đá

"Muốn nó tới vậy sao? Tôi sẽ không để cô hạnh phúc như cô muốn đâu, cô sẽ phải sống với tôi cả đời trong sự đau khổ!"

Thanh Di hét lên cùng tiếng khóc nức nở

"Tên khốn! Tôi có chết cũng không sống với dạng người như anh!"

Cao Lang bất ngờ mở cửa xe, anh bế cô ném ra ngoài và bỏ lại lời nói đầy cay đắng

"Cô chết ở đây đi!"

Nói xong, anh lên xe đi thẳng, bỏ lại cô giữa nơi đường hẻo lánh đường rừng thông như này. Trên cả con đường, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe máy hay là xe ô tô chở hàng, đây là con đường tắt đi đến nhà anh.

Cô khóc nấc lên, vì bị ném ngay giữa đường nên cô liền vội vàng lóc cóc bò lên vỉa hè. Cô ngồi cuộn tròn người lại, mái tóc rối bời đầy đáng thương.

Tại sao...tại sao anh lại nhẫn tâm bỏ lại cô như thế? Có phải anh muốn nhìn thấy cô chết không? Được...để cô chết ở đây cũng tốt!