Người đàn ông với khuôn mặt điển trai từ trong xe vội vàng chạy ra, gương mặt hớt hải và đầy lo lắng. Anh ta chạy tới ôm lấy cô, lời nói hơi run lên:
"Thanh Di, Thanh Di, tỉnh lại đi!"
Anh ta gọi cô, cứ thế gọi cho tới khi đôi mắt cô dần hé mở. Hiện ra trước mắt mình là gương mặt vô cùng quen thuộc, chiếc mũi cao dọc dừa, đôi mắt nâu quyến rũ, khuôn môi hình trái tim đang run nhẹ. Tất cả những chi tiết này đều giống với khuôn mặt của Cao Lang, người đó không ai khác chính là Cao Tùng.
Cô được cứu rồi, cô sẽ không phải đi bộ trên con đường dài vô tận, sẽ không phải chịu lạnh nữa. Cô thều thào
"Cao...Cao Tùng! Mau...mau đưa tôi thoát ra khỏi nơi này. Xin cậu!"
Cao Tùng nhanh chóng bế cô lên, anh vội vàng nói
"Được! Chúng ta đi!"
Thanh Di yên tâm nhắm mắt lại, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau khoảng thời gian quá đỗi khủng khiếp đối với bản thân....
Người được cho là quyền lực, hào nhoáng được giăng bằng tiền từ trên đầu xuống tới gót chân đang tiến tới phía Cao Tùng. Người đàn ông được mệnh danh là "Ông hoàng xa xỉ phẩm" -Cao Lang. Anh giành lại cô từ trên tay Cao Tùng rồi chậm chậm nói
"Em đừng trách anh, cô ấy nhìn thì có vẻ nhu nhược, yếu đuối nhưng thực chất...rất cứng đầu! Nếu không cho cô ấy một bài học, cô ấy sẽ nghĩ anh sợ...không dám làm gì. Em không cần nói gì cả!"
Khi Cao Lang bế cô xoay người bước đi, vừa bước được một bước, Cao Tùng nói với lại
"Anh...Mình là anh em ruột, em biết trong thâm tâm anh không hề muốn chúng ta tranh dành một người phụ nữ. Thế nên anh luôn dùng cách áp chế tự do, luôn tạo vách ngăn giữa em và Thanh Di. Em cũng thế, đều không muốn giành lại thứ gì từ anh, vì thế xin anh...trả tự do cho Thanh Di!"
Những bông tuyết trắng bay lướt qua khuôn mặt vô cùng trầm tư của anh, hởi thở nặng nề mà chỉ mình anh cảm nhận được. Suy nghĩa một lúc, anh mới hồi đáp
"Để anh suy nghĩ!"
Chỉ là câu nói ngắn gọn nhưng lại hàm chứa ý nghĩa nặng trịch. Bốn từ đơn giản mà mãi anh mới nói được, nói câu này ra thì chẳng khác nào đang gián tiếp đồng ý trả tự do cho cô. Anh...rất sợ mất cô, anh lúc nào cũng chỉ muốn nắm chặt cô trong lòng bàn tay, chạy kiểu gì cũng không thoát nổi.
Từng bước chân nặng nề, những suy nghĩ phức tạp, Cao Lang vừa bước vừa nhíu chặt đôi lông mày. Cao Tùng vẫn đứng nguyên một chỗ, hướng mắt về phía anh, trạng thái vô cùng ủ rũ.
...
Sáng hôm sau
Cô cảm nhận được cơ thể mình đang rất ấm áp, cảm giác như được bao bọc bởi lớp chăn gối mềm mại, theo phản xạ, cô cọ cọ má vào cá gối mềm, khóe miệng thỏa mãn liền nhếch lên.
"Thanh Di! Tỉnh dậy ăn sáng đi!"
Giọng nói của người đàn ông lịch lãm, truyền tới tai cô theo khoảng cách rất gần, cô mắt nhắm mắt mở hé nhìn khung cảnh một cách mơ màng. Căn phòng thiết kế kiểu âu sang trọng, căn phòng này...thật sự rất quen thuộc.
Cô đưa đôi mắt lim dim dò tìm khắp căn phòng, đôi mắt đã dừng lại tại bức ảnh chụp một người đàn ông mặc bộ vest đen lịch thiệp, cô dụi dụi mắt và cố mở thật to ra
What?
Ảnh của Cao Lang?
Như bị điện giật, cô ngồi chồm dậy, cơn thịnh nộ ập tới, rõ ràng hôm qua là Cao Tùng đã hứa đưa cô đi, tại sao...tại sao giờ cô lại có mặt ở nói quái quỷ, chết tiệt này?
Cao Lang lấy khăn ấm, vừa kịp chạm vào làn da cô thì bị cô hung hăng mà ẩy ra, miệng kiền quát tháo
"Tại sao tôi lại ở đây?"
Cao Lang anh đã luyện được tính kiên nhẫn lên một Level cao hơn, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười thân ái, nét mặt tỏ ra mình là một chàng trai cực kỳ và vô cùng tốt. Anh vừa lau mặt cho cô, vừa chậm chậm trả lời câu hỏi cục súc ấy
"Chẳng phải vốn dĩ...em ở đây sao?"
Cơn thịnh nộ và sự chán ghét đã bộc lộ và lan tỏa ra cả gương mặt xinh đẹp của cô, cô hậm bực nói tiếp
"Hôm qua anh còn nhẫn tâm bỏ tôi lại con đường vắng như thế, vừa lạnh vừa đói. Vậy sao còn đưa tôi trở về? Tôi không muốn!"
Để làm nguôi ngoai đi ngọn lửa bùng cháy trong cô, anh không biết làm gì khác ngoài việc lao vào ôm chặt lấy cô.
Thanh Di giãy giụa, tay liên tục đập lên lưng anh, miệng gào lên
"Buông ra, buông tôi ra! Tên khốn kiếp, tôi ghét anh!"
"Yêu là ghét, ghét cũng là yêu! Thật sự hôm qua tôi không kìm chế được bản thân, tôi chỉ muốn em để ý tới tôi, tôi chỉ muốn...mọi người biết được em là của tôi. Em coi nó là chiếm hữu, áp chế cũng được, chung quy lại...tôi thật sự rất yêu em!"
Thanh Di dường như xuýt chút nữa không nhận ra nổi đây có phải là Cao Lang hay không. Cô thật không ngờ tới anh lại thay đổi một cách nhanh chóng như thế. Anh nói rất yêu cô? Tại sao trong cô lại xuất hiện một loại xúc cảm vô cùng hưng phấn như thế?
Tại sai cô lại cảm thấy vui và hạnh phúc như vậy?
Khi Thanh Di định mở lời, cũng chính là lúc anh đặt một nụ hôn nồng cháy lên môi cô, một nụ hôn chất chưa niềm tương nhớ, tình yêu mãnh liệt và cả...dục vọng