ÔNG HOÀNG XA XỈ PHẨM

Chương 67: Meo Meo Tiểu Lang

Thanh Di đã yên vị ngồi vào trong xe, Cao Lang ngồi kế bên, anh ôm chặt lấy cô, thật sự đối với anh, cô là người con gái hiếm có trên thế giới. Là một người vị tha, rất biết điều, hơn nữa cũng không ghen tuông mù quáng. Anh vuốt nhẹ mái tóc cô, những lời anh muốn nói, những lời đã phải nhịn cho tới giờ, anh đều sẽ nói hết với cô

"Có thật là em không giận anh không?"

Thanh Di nở một nụ cười dịu dàng, cô áp sát má vào lồng ngực anh, nghe con tim đang thình thịch từng hồi, cô đáp

"Giận gì chứ? Ban đầu thì em có hơi buồn thật, nhưng nói đi nói lại, một người là người yêu, một người là chị em thân thiết, hơn nữa...chị ấy đã có người mình yêu rồi, thế nên lần này anh và chị ấy bước cùng lên sân khấu hoàn toàn là vì công việc. Về phần này thì anh không cần giải thích với em!"

"Cảm ơn em! Anh chỉ muốn người sánh vai bên anh là em. Về phần bà nội, anh sẽ thu xếp, sẽ không để hiểu lầm này tiếp diễn nữa!"

Thanh Di ôm lấy anh, cô khẽ gật đầu, mắt cô liền nhắm lại, yên tâm ngủ thiếp đi trong lòng người đàn ông mà cô luôn tin tưởng.

Về tới nhà, anh nhẹ nhàng bế Thanh Di ra xe, anh thận trọng trong từng bước đi để không làm cô thức giấc, bước vào tới trong nhà, Tiểu Lang đang ngủ mê say, thế mà khi thấy chủ của nó về là liền tỉnh như sáo, chạy tới cuốn lấy chân Cao Lang, anh nói nhỏ

"Tiểu Lang, lùi ra đi, để tao bế vợ tao lên phòng!"

Tiểu Lang như hiểu ý liền lùi lại ra sau, lẽo đẽo theo bước chân anh lên trên phòng. Bình thường Thanh Di hay cho Tiểu Lang lên phòng ngủ cùng, vậy nên mỗi lần thấy cô về là nó theo chân lên luôn.Anh đặt cô nằm xuống, lấy đồ ngủ thay cho cô gọn gàng, rồi cũng tự mình vào trong phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ. Lúc sau đi ra, Tiểu Lang đã tót lên giường, nằm cạnh cô, cái tay nó ôm lên cổ cô, ngủ say thin thít.

Cao Lang bước tới, anh cầm hai chân nó kéo xuống cuối giường, miệng liền mắng chửi

"Thằng nhóc tiểu tam nhà ngươi!"

Nói xong, anh nhanh chóng chui vào chăn ôm chặt lấy cô, cảm tưởng như hai đứa trẻ đang tranh giành tình yêu thương từ mẹ vậy. Ôm cô và trừng mắt với Tiểu Lang một lúc, mắt anh bắt đầu cảm thấy cay cay, mí mắt liền nặng trịch xuống, cồn nhận là ngày hôm nay thực sự anh cũng rất là mệt, thế nên cơn buồn ngủ đến với anh rất nhanh.

Anh ôm cô ngủ say từ lúc nào không hay. Thật không may khi tên tiểu tử mặt dày Tiểu Lang đã chen giữa, cái mồm vừa béo vừa to của nó liền đặt lên mặt anh, cái mũi hồng hồng có lông ngắn ngắn thì nó đặt lên má cô. Mắt nó cũng trĩu xuống rồi gáy "khò khò!"

Sáng hôm sau...

"Khụ...Khụ...Khụ!"

Cái giọng ho nghe y hệt ông cụ già đang bị ốm, Cao Lang ho liên hồi, ho tới nỗi mặt đỏ hết cả lên, cái tay thì ôm chặt lấy cổ. Thanh Di đang say giấc nồng, nghe thấy anh ho một cách đáng thương, cô lim dim mắt dần dần mở ra.

Thứ đầu tiên cô thấy là vật thể đầy lông, màu trắng trắng vàng vàng, béo ú ụ đang vắt ngang cổ cô. Cô vội vàng ngồi dậy, thấy anh ho rũ rượi liền vội vàng đập lưng cho anh và hỏi

"Anh bị sao vậy?"

Cao Lang mãi mới nói thành tiếng

"Con...con mèo, nó...nó để mông lên mặt anh ngủ! Mẹ nó chứ!"

Nghe xong Cao Lang chửi thề, đây là lần đầu thấy anh nói tục như thế, Thanh Di cười vui vẻ, cười tới nỗi đau quặn cả bụng lên. Anh ủn nhẹ đầu cô, miệng trách mắng

"Ai bảo em xinh đẹp quá làm gì! Để bây giờ anh phải đi giành nhau với cả một con mèo, em giải thích đi!"

Thanh Di xuýt sặc, cô vỗ nhẹ ngực để trấn an lại tinh thần, tiếp theo đó là bỏ lại cho anh không khí im lặng,

Quác...quác...!

Cao Lang trợn tròn mắt, anh không thể tin nổi cô có thể bơ luôn cả câu nói nịnh nọt, sến súa của mình như vậy. Đáng lý ra cô nên nói rằng "Em sẽ chọn anh! Anh yêu à!"Nếu không thì là một cây nói đơn giản hơn cũng được, kiểu như "Hihi, em luôn muốn xinh đẹp trong mắt anh!"

Anh ngậm ngùi, tiện có cái gối để trút giận và...

Bụp!

Uỵch!

...

Toàn những âm thanh bạo lực vang lên, lúc sau...cái gối lông xa xỉ đã tan nát thành mây khói, bông bên trong ruột gối tung ra một màu trắng như tuyết, chúng tràn lan ra khắp nhà và len lỏi vào từng ngõ ngách.

Thanh Di vệ sinh cá nhân xong rồi bước ra, cảnh tưởng hoàn tàn ngay trước mắt khiên cô phải thốt lên

"Cái gì vừa xảy ra vậy? Anh...vừa bị ma nhập à?"

Cao Lang tức tối như một đứa trẻ con, anh chẳng thèm nói, giận hờn đi ẩy cô ra rồi vào trong nhà tắm. Thanh Di vẫn chẳng hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra nữa, cô thầm thở dài rồi xoa xoa cái thái dương, bộ mặt cô tỏ ra cực kỳ bất lực trước thế lực nhây bựa này.

Bữa sáng đã được thím Mai chuẩn bị tươm tất, cô và Cao Lang cùng ngồi xuống bàn ăn, khi anh thấy Tiểu Lang đang mè nheo, nịnh nọt cô bằng cách nó dúi dúi cái đầu lên bàn chân cô, cái tay thì ve vãn, nhìn đi nhìn lại vẫn chẳng khác nào một tên tiểu yêu tinh đáng ghét.

Cao Lang không chịu nổi, anh thầm chửi thề rằng tại sao lại mua nó về tặng cho cô cơ chứ? Để bây giờ anh lại là kẻ bị ra rìa, cô suốt ngày chỉ có nó thôi, cười cũng cười với nó, hơn nữa nó lại được vuốt ve, chiều chuộng.

Anh lấy chân ẩy ẩy nó ra, bộ mặt thì vẫn tỉnh bơ như không có gì, Tiểu Lang bực tức liền điên cuồng cào vào quần anh. Thôi xong...đi tong cái quần âu hàng hiệu!

Nói thật ra thì chất lượng đồ anh mặc đều rất tốt, nhưng...nó không thể kháng lại được móng vuốt của động vật, va quệt hay là gì gì đi chăng nữa. Cái đáng nói ở đây là nó...cực kỳ đắt tiền đấy! Nhìn cái quần chỗ thì sần sùi, chỗ thì rách li ti, thật tức mắt.

Anh lẩm bẩm

"Tiểu Lang, ngươi...hàng trăm cái đầu của ngươi cũng không mua nổi cái quần này của ta đâu, con mèo thối nhà ngươiiii!"

Thanh Di thấy anh ngồi im bất động, vẻ mặt đằng đằng sát khí, tay nắm chặt thành quyền. Cô tò mò nhùn xuống dưới thì...ôi mẹ ơi! Cái gấu quần đã bị cào cho thành xấu xí.