Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 36: 36 Em Phải Học Cách Đối Mặt

Nghe thấy Tô Thư Nghi nói xin lỗi, Cố Mặc Ngôn mím khóe môi, không nói tiếp về chủ đề này nữa mà chỉ hỏi: “Tô Thư Nghi, em có điều gì muốn hỏi tôi không?”

“Chuyện về chân của anh, có điều gì muốn nói với em không?”

Nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đứng dậy trước mặt mình vào tối hôm đó, Tô Thư Nghi không khỏi nghi hoặc, rõ ràng là anh không bị tàn tật, thế nhưng!

“Chân của tôi, giống như em thấy vậy.

Nghe thấy Tô Thư Nghi hỏi như thế, Cố Mặc Ngôn không hề ngạc nhiên mà còn nói đúng sự thật: “Chân của tôi không bị tàn phế.

“Vậy tại sao anh phải giả vờ tàn tật! ”

“Trong chuyện này có nhiều nguyên nhân lắm.

” Cố Mặc Ngôn trả lời ngắn gọn: “Em cứ nhớ rằng em không được nói chuyện này cho bất kì ai là được.

Trong lòng Tô Thư Nghi lạnh lẽo.

Đương nhiên cô biết rằng Cố Mặc Ngôn tốn nhiều sức lực như thế để giả vờ là một người tàn tật thì chắc chắn là có nguyên nhân của mình.

Cô không hiểu uẩn khúc trong đó, nếu như Cố Mặc Ngôn đã không muốn cô hỏi nhiều, đương nhiên cô sẽ giữ kín như bưng, thế là bèn gật đầu.

Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi một cái, hài lòng trước sự hiểu chuyện của cô, nhưng đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, đôi mắt đen bỗng trầm xuống, khẽ giọng hỏi: “Ngoài chuyện này ra, em còn muốn hỏi tôi điều gì nữa không?”

Anh dừng lại một chút rồi nói thêm một câu: “Mà nên nói là, em muốn nói điều gì với tôi không?”

Cơ thể Tô Thư Nghi run lên.

Sắc mặt Tô Thư Nghi tái nhợt: “Anh cũng biết chuyện hai năm trước có đúng không?”

Nếu như Cố Mặc Ngôn thực sự từng điều tra mình, vậy thì anh không thể nào không biết chuyện hai năm trước được.

Cố Mặc Ngôn nhìn khuôn mặt bỗng trở nên tái nhợt của Tô Thư Nghi: “Cũng biết sơ qua.

Anh cũng biết chuyện hai năm trước, nhưng cùng lắm chỉ là bản đồn đại là thôi, chân tướng trong đó như thế nào thì anh không điều tra kỹ.

Ban đầu không điều tra là vì không quan tâm, còn sau này không điều tra là vì anh hy vọng Tô Thư Nghi có thể tự nói cho anh.

Sắc mặt Tô Thư Nghi càng tái hơn, nhếch khóe miệng: “Nếu đã biết chuyện đó rồi thì sao anh vẫn còn chịu cưới em?”

“Ban đầu là vì tôi không quan tâm.

” Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi, không hề có ý định che giấu: “Tôi chỉ cần một người vợ trên danh nghĩa thôi.

Đối với tôi thì một người phụ nữ hám tài sẽ càng dễ kiểm soát hơn.

Cố Mặc Ngôn nói thẳng thừng như vậy, Tô Thư Nghi không nhịn được mà cười khổ.

Vậy là ngay từ khi bắt đầu, anh cũng cho rằng cô là một người phụ nữ vì tiền mà có thể bán mình sao?

Không biết vì sao, khi suy nghĩ này dâng lên trong lòng, Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy lồng ngực mình nghẹn ứ.

“Thế nhưng.

” Khi Tô Thư Nghi đang cắn chặt bờ môi thì lại đột nhiên nghe thấy Cố Mặc Ngôn nói tiếp: “Bây giờ tôi chỉ muốn nghe em nói về chân tướng năm đó.

Cơ thể của Tô Thư Nghi khẽ run lên: “Chân tướng ư?”

Cố Mặc Ngôn gật đầu.

Giọng nói của Tô Thư Nghi hơi run: “Lẽ nào anh không cảm thấy thứ anh điều tra được chính là chân tướng sao?”

Tô Thư Nghi nhìn đăm đăm vào đôi mắt đen láy của Cố Mặc Ngôn, như thể muốn nhìn ra được điều gì đó trong vực thẳm sâu không thấy đáy kia.

Cố Mặc Ngôn cũng nhìn lại Tô Thư Nghi, qua một lúc anh mới chậm rãi cất lời: “Tôi không nghĩ em là loại phụ nữ có thể bán mình vì tiền.

Tôi không nghĩ em là loại phụ nữ có thể bán mình vì tiền.

Chỉ một câu đơn giản như vậy thôi nhưng lại như một lời nguyền, khiến Tô Thư Nghi thừ cả người ra.

Thấy Tô Thư Nghi như vậy, Cố Mặc Ngôn chỉ cảm thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của cô có chút đáng yêu, khóe miệng không kìm được mà khẽ nhếch lên: “Sao thế?”

Lúc này Tô Thư Nghi mới nhận ra sự hớ hênh của mình, vội vàng liếc mắt sang chỗ khác: “Không có gì, em chỉ! hơi kinh ngạc thôi.

Cố Mặc Ngôn nhìn cô, giọng nói lại trầm hơn một chút: “Tóm lại là thế nào đây? Tô Thư Nghi, em có sẵn sàng nói không?”

Nhớ lại chuyện năm đó, sắc mặt Tô Thư Nghi không khỏi tái hơn.

Nhìn sắc mặt trắng bệch và hàng lông mày hơi run rẩy của Tô Thư Nghi, trong lòng Cố Mặc Ngôn đột nhiên thắt lại, anh khẽ nói: “Nếu em không muốn nói thì thôi vậy.

“Không, em muốn nói.

” Tô Thư Nghi hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời: “Hai năm trước em tham gia tiệc rượu của công ty thực tập, không biết vì sao mới uống một ly sâm panh mà đã say.

Sau đó em bị đưa đến một phòng khách sạn, sau đó, sau đó! ”

Nói đến đây, cuối cùng Tô Thư Nghi không nói được tiếp nữa.

Cố Mặc Ngôn nhìn thấy cô như vậy, đôi mắt đen hơi trầm xuống: “Xảy ra chuyện gì?”

Giọng nói của Cố Mặc Ngôn có chút nghiêm nghị, thấy Tô Thư Nghi vẫn chưa trả lời, anh lại nghiêm giọng nói: “Tô Thư Nghi, em phải học cách đối mặt.

”.