Đêm đó, Đường Vũ Thuần đích thân đi bắt cô trở về. Thái độ xa cách, lạnh nhạt khiến Uyên Kha càng run sợ trước mặt cha mình. Trần Lệ biết chuyện cô lén bỏ trốn, lo lắng nhắc nhở không được tái phạm, chẳng trách mắng nặng lời câu nào.
Đường Vũ Thuần ra lệnh tăng cường thêm người canh gác xung quanh tòa thành. Việc này cô tất nhiên nhìn ra, vừa thất bại kế hoạch vừa bị giam lỏng khó thoát. Uyên Kha ngày càng trầm mặc, ít nói. Hầu như từ khi trở về cô chưa hề có lấy một nụ cười vui vẻ. Cha nuôi ngăn cản cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài tuyệt đối.
Ngay khi Uyên Kha nghĩ nếu tiếp tục cô sẽ điên lên mất, thù hắn cho phép cô đi học bình thường. Đúng lúc vừa tròn ba tháng Uyên Kha không gặp Quốc Khang rồi! Cô muốn gặp cậu, nói câu xin lỗi vì kéo cậu vào rắc rối chung với mình.
Chỉ vỏn vẹn ba tháng, trường lớp thay đổi đến mức xa lạ. Từ ánh mắt, tiếng xì xào bàn tán đến thái độ khác lạ của mọi người khi cô vào cổng trường khiến Uyên Kha khó hiểu.
Thậm chí một bạn học nam còn dùng ánh mắt khinh thường lườm cô, nói rõ to: "Còn có gan vác mặt đi học kìa!"
Bạn nữ bên cạnh cũng góp lời: "Người ta thân cành vàng lá ngọc, đương nhiên nghĩ mình còn là hội trưởng quyền cao chức rộng."
"Hừ, lòng người thật khó lường."
Tình hình chẳng mấy khả quan cho đến tận lúc Uyên Kha vào lớp. Những bạn học bình thường vốn thân thiết hay quen biết đều tránh né cô không mấy thiện cảm. Thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy ra, Uyên Kha vẫn bình tĩnh ngồi vào chỗ. Hôm nay chỗ ngồi của Quốc Khang trống trơn.
Theo nhiệm vụ, Đường Uyên Kha đến phòng hội trưởng quản lí công việc. Lúc này cô mới muộn màng biết được sự thật phũ phàng - chức vụ của mình bị thay thế. Hoa khôi khoa Văn nổi tiếng xinh đẹp đang kiêu căng, giễu cợt nhìn cô. Uyên Kha bỗng chốc tức giận, quyết định tìm giáo viên phụ trách đoàn trường.
"Ồ?! Uyên Kha đấy à, cô quên mất thông báo cho em. Công việc bên phòng hội trưởng mấy tháng liền không ai sắp xếp. Nhà trường giao cho Lệ Mỹ tiếp quản. Theo lý mà nói, bây giờ phải trao quyền lại tay em. Nhưng...Hmm, nghĩ đi nghĩ lại cũng khó nói. Không phải cô không muốn, nhiều bạn đã quay sang ủng hộ Lệ Mỹ hành xử chính đáng nên... Đành để em chịu thiệt thòi một chút vậy..."
Một mình Uyên Kha lang thang vô định, cười nhạo bản thân quá ấu trĩ. Rõ ràng mình vô trách nhiệm còn chạy đi tra hỏi người khác nguyên nhân.
Đỉnh điểm mọi chuyện là giờ ăn trưa ở căn tin. Khi mọi người đang xếp hàng mua thức ăn. Đồng loạt mọi ánh mắt đổ dồn lên người cô khi Uyên Kha bước vào. Đồng loạt bọn họ không ai bảo ai, tranh nhau chen lấn xô đẩy. Tuy Uyên Kha phản ứng nhanh nhẹn cố đứng vững nhưng hai bên đều là hai nam sinh xa lạ chèn ép. Uyên Kha trụ không nổi, nghiêng người loạng choạng té ngã ngồi bệt trên sàn, sắc mặt thẫn thờ, tái mét.
Tại sao? Tại sao đối xử với cô như vậy?
"Ây da, xem xem ai kìa. Sao mọi người lại bất cẩn đụng trúng người khác thế. Nhỡ người ta bị thương thì làm sao?" - Lệ Mũ ngông nghênh xuất hiện giả vờ có thiện ý.
"..." Uyên Kha mím môi, loại người này không đáng gây huyên náo.
Ngược lại, Lệ Mỹ lấn tới: "Nào nào, mình đỡ cậu. Lần sau chú ý hơn nhé!"
Bàn tay đưa ra trước mặt khiến cô chán ghét vô cùng, chẳng nghĩ ngợi Uyên Kha dựa vào sức mình đứng dậy. Xung quanh, những đôi mắt chế nhạo tập trung chĩa thẳng đến cô.
Lệ Mỹ tư thái điềm tĩnh rút tay về, môi vẫn nở nụ cười khiêu khích, tốt bụng nói: "Thật lòng mà nói, mình cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cậu hao tổn không ít tâm tư suốt mấy năm, thôi thì mình sẽ cố gắng thay cậu quản lí mọi thứ chu toàn. Yên tâm đi."
Cô ta còn vờ như vô ý vỗ vài cái vào vai Uyên Kha an ủi.
Đường Uyên Kha siết chặt tay, ngay từ thuở nhỏ cô đã phải học lễ nghi gia giáo. Tất nhiên không thể để một chuyện vặt vãnh tùy tiện ảnh hưởng đến hình tượng bản thân. Cô nở nụ cười chẳng mấy nhiệt tình: "Vậy thật vất vả cho cậu rồi! Hi vọng lần sau chúng ta gặp lại cậu không có bộ dạng quá khó coi."
Ánh mắt thù địch hiện rõ trên mặt Lệ Mỹ, cô ta khách sáo nói thêm vài câu liền viện cớ bỏ đi.
Dáng vẻ tự tin ban nãy liền biến mất, Uyên Kha mệt mỏi nhíu mày. Thật sự cô cần người đó ngay lúc này để dựa dẫm một chút. Khi Uyên Kha định bước nơi ngột ngạt chết người này, một bàn tay thình lình túm lấy vai cô. Kèm theo đó, tiếng nói giận dữ truyền tới: "Con nhỏ sao chổi dị hợm. Mày còn dám xuất hiện ở đây? Mày không thấy tội lỗi sao?? Hả? Hả??"
Nữ sinh mặc chiếc váy đồng phục ngắn cũn, tóc nhuộm thành màu đỏ rực, hai bên tai còn có hơn ba bốn cái khuyên xỏ phong cách. Gương mặt vì phẫn nộ mà đỏ bừng, đôi môi tô son màu tím liên tục tràn ra tiếng mắng chửi thẳng vào mặt Uyên Kha.
Cổ áo bị bạn nữ lạ mặt nắm chặt, Uyên Kha mím môi khó chịu. Hôm nay là ngày quái quỷ gì không biết? Tất cả bọn họ đều trúng bùa hết à?! Chẳng có ai đứng ra can ngăn, thậm chí họ còn đứng một bên xem trò vui. Thoáng chốc lòng cô chùng xuống, Uyên Kha cũng bắt đầu tức giận, giọng nói không còn nể nang, nhẹ nhàng:
"Xin lỗi, phiền bạn buông tay. Vừa rồi bạn đã xúc phạm thanh danh của tôi. Tôi có quyền kiện bạn tội phỉ báng."
"Kiện tao?! Hahaha....Mày kiện cho tao xem. Loại người bất nhân bất nghĩa như mày, xứng đáng với hai chữ 'danh dự' sao?"
Cô dùng sức giật tay khỏi móng tay sắc nhọn của nữ sinh tóc đỏ, gằn giọng: "Xin bạn tôn trọng người khác. Chúng ta không quen không biết, hà tất gì bạn gây hấn vô lí?!"
"Gây hấn vô lí?"
Hai mắt cô bạn long lên sòng sọc trông vô cùng dữ tợn.
"Đúng! Tao với mày không quen. Mày hỏi tao tại sao? Vậy mày có tự hỏi bản thân đã làm nên chuyện gì chưa?"
"..." Quả thực, cô vẫn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì. Khiến toàn bộ học sinh trong trường đều chán ghét mình.
"Quốc Khang...Mày có biết, tao...tao thầm thích cậu ấy...rất lâu..rất rất lâu rồi..." - Bỗng nhiên cô bạn nữ hung hãn trở nên suy sụp khóc rấm rức hệt đứa trẻ bị bỏ rơi. - "Mày có hiểu không? Cái cảm giác lén lút từ xa ngắm nhìn người mình thương... Nó..nó vừa bất lực vừa tiếc nuối...Vốn dĩ người như mày không thể hiểu được."
Cô bạn tóc đỏ chỉ vào mặt Uyên Kha hét lên: "Vì chính mày...vì cậu ấy luôn đi theo bóng hình mày..."
"..."
"Mỗi một ngày tao thức dậy, mặt trời còn chưa mọc chỉ vì muốn đạp xe đến nhà Quốc Khang chờ cậu ấy đi học. Dù rằng chúng tao thực sự chưa bao giờ cùng đi chung với nhau, nhưng tao vẫn ngu ngốc...ngu ngốc làm cái việc khờ khạo đó..." Giọng cô ta nấc nghẹn, điệu bộ bi thương tột cùng. "Tao thay đổi diện mạo, tao ngang ngược, tao đánh nhau, bỏ học, kiếm chuyện hằng ngày chỉ mong có được sự chú ý từ Quốc Khang. Cho dù chỉ là một cái liếc mắt vô tình. Cái tao cần không phải mong cậu ấy đáp lại. Tao chỉ muốn... muốn nhìn thấy người mình thương mỗi ngày...biết được người ấy vui vẻ, buồn rầu hay sống có tốt không thôi..."
Cô gái tóc đỏ khàn khàn, hai tay vò mái tóc khiến nó rối bời: "Là mày...Mày hại cậu ấy. Mày tước đoạt tất cả của Quốc Khang. Loại con gái độc ác vô tình như mày, sao có thể..."
Cô ta mất kiểm soát nhào đến bóp chặt cổ Uyên Kha. Mọi người có vẻ thấy tình hình không ổn, liền kéo nhau tách cô bạn nữ ra xa. Tâm trạng hỗn loạn khiến ả vẫn điên cuồng dùng móng tay cào để lại vết xước trên cổ Uyên Kha, cô ta vùng vẫy ý muốn nhào tới lần thứ hai. Phải mất công sức lắm, hai ba nam sinh mới khống chế lôi cô ta đi khuất.
Đường Uyên Kha bất động.
Cô nghe nhầm phải không? Làm sao cô có thể hãm hại Quốc Khang chứ? Chắc chắn là cô đã nghe nhầm rồi. Cậu ấy chỉ nghỉ học vài hôm thôi. Đúng rồi, cậu chỉ bệnh nên nghỉ ngơi sẽ khỏe liền đi học bình thường thôi. Làm sao có thể có chuyện...Không được! Cô phải thăm cậu ấy...Quốc Khang ở nhà một mình, sẽ buồn lắm!
Cô hoảng hốt lùi chân, bất cứ âm thanh xung quanh đều không lọt tai. Cô tự thuyết phục bản thân tin rằng mọi chuyện đều ổn. Bạn nữ kia đang lừa cô, cô nhất định tìm người nói cho cô sự thật.
Uyên Kha túm lấy người cạnh đó, nhận ra là Tố Tố, cô gấp gáp hỏi: "Quốc Khang đâu? Quốc Khang bị bệnh nên nghỉ học phải không?? Có đúng không??"
Tố Tố thái độ lạnh nhạt, niệm tình cũ năm đó Uyên Kha luôn giúp đỡ nên cau có trả lời: "Hơn một tháng trước, cậu ấy bị tai nạn nghiêm trọng không thể hồi phục. Gia đình và tất cả họ hàng đều bị phá sản. Sau đó, gia tộc cậu ấy chính thức bị trục xuất khỏi nước. Người thân phải đưa cậu ấy chạy sang nước ngoài chữa trị, bây giờ thì bặt vô âm tín."
Thế giới hoàn toàn sụp đổ trong một khoảnh khắc, hai tai cô ù đi. Uyên Kha như bị người khác giáng cho một bạt tay đau đớn, người vô hồn . Bạn của cô, người bạn đầu tiên mỉm cười chào đón cô đến trường. Vì sao? vì sao mọi thứ đều đang tốt đẹp... Hóa ra người cha nuôi yêu quý lại trọng lời hứa như vậy.