Mấy hôm sau, nhờ được tẩm bổ liên tục nên Đường Uyên Kha chẳng bao lâu liền khỏe mạnh, lanh lợi như trước. Tất nhiên mấy ngày dưỡng bệnh, cha nuôi chẳng đến thăm một lần Uyên Kha có chút thất vọng lẫn giận dỗi. Bà quản gia phải viện cớ Đường Vũ Thuần bận việc mấy hôm, không thể về nhà mới khiến cô bé vui vẻ trở lại.
Phải nói đến cái lần sau khi đem "chết đuối" thì Uyên Kha gặp nước nhiều là thấy sợ. Khiến giáo viên cũng cực kỳ khó khăn mới giúp cô bé tiếp xúc nhiều với hồ bơi. Ngoài ra, nơi này vừa xây một căn chồi nhỏ màu trắng, có dù và ghế trông rất sang trọng. Bác quản gia hàng ngày đều đem trái cây và nước ép đến.
Vị trí học bơi nên chẳng mấy chốc Đường Uyên Kha đã bơi thành thạo các kiểu tựa như chú cá nhỏ lượn lờ dưới nước. Thời tiết Biên mùa thu nên có chút hơi lạnh vào buổi chiều, cô bé bơi một hồi thấy chán liền lên bờ ăn hoa quả. Trần Lệ đứng phía sau lau tóc hộ Uyên Kha.
"Tiểu thư, từ ngày mai con không câng học bơi. Ta đã sắp giáo viên dạy đàn và múa, ngày mai sẽ bắt đầu học."
Gương mặt hăng hái bỗng chốc khựng lại: "Bác Trần, con muốn đến trường. Con không muốn học những thứ đó."
Trần Lệ nhẹ nhàng xoa đầu cô bé. " Ngoan, con phải nghe lời cha nuôi. Thiếu gia chưa cho phép, con không được ra khỏi đây".
"Con muốn gặp cha". - Uyên Kha đứng bật dậy, mắt long lanh ánh nước, giọng run run.
"Được được, trước mắt con cứ nghe lời ta. Khi thiếu gia về tòa thành ta sẽ xin cậu ấy cho con đi học. Thế nào?" - Đứa trẻ này quả thật khiến người ta yêu thương chiều chuộng.
" Tại sao con phải học bơi rồi bây giờ phải học đàn, học múa?" - Cô bé chán nản ngồi phịch xuống, có vẻ đã thỏa hiệp.
"Vì cha con thích".
Đêm đó, Đường Vũ Thuần tham gia một buổi tiệc nhàm chán của giới chính trị. Vì chủ tịch là đối tác làm ăn lâu năm của Đường Thị nên hẳn không thể vắng mặt. Lúc rời khỏi hội trường thì đã là giữa khuya. Hắn mệt mỏi ngả đầu vào ghé dựa phía sau xe, lệnh cho tài xế trở về biệt thự. Trần Lệ vốn tưởng Đường Vũ Thuần qua đêm bên ngoài như vài bữa trước, bà dự định tắt đèn đi ngủ thì phát hiện đèn pha xe oto quen thuộc ngoài sân.
" Thiếu gia, cậu về rồi!"
"Ừm....." Đường Vũ Thuần mệt đến độ nhíu mi tâm, hững hờ đáp một tiếng có lệ.
"Tiểu thư vừa ngủ chưa lâu, cậu cũng nên nghỉ ngơi sớm đi. Có cần tôi mang canh giải rượu tẩm bổ lên không?" - Trần Lệ ôn hòa hỏi.
"Không cần. Thím cứ ngủ trước đi". Đường Vũ Thuần trầm lặng mấy giây mới dừng chân vu vơ hỏi: "Dạo gần đây con bé thế nào?"
"Uyên Kha ngày mai đi học đàn và múa theo lời cậu dặn. Có điều..." - Bà quản gia ngập ngừng, trước đây mọi việc do Đường Vũ Thuần sắp xếp chỉ có thể làm theo. Không một ai dám đưa ra ý kiến hay phản đối. Trần Lệ nhớ tới gương mặt buồn bã đáng thương kia quyết cắn răng nói tiếp: "Tiểu thư bảo muốn đến trường học."
"...." Hắn im lặng, đáy mắt toả ra hơi lạnh lẽo không nhìn được rõ bất cứ cảm xúc nào.
Khoảng thời gian ngẹt thở trôi qua rất lâu, đến nỗi bà quản gia nhận thấy hai chân tê mỏi máu không lưu thông được. Trần Lệ định lên tiếng xuề xoà cho qua chuyện thì nghe giọng trầm trầm vang lên: "Nói lại với con bé, nếu muốn đến trường thì phải theo quy định Đường gia mà làm."
Bỏ lại câu nói không nhạt không mặn như thế, hắn bước ngang nhiên về căn phòng của mình trên tầng hai. Trần Lệ cúi đầu tỏ vẻ đã hiểu, trong lòng vừa vui mừng vừa thầm kinh ngạc. Lần đầu tiên bà thấy cậu chủ phá vỡ nguyên tắc. Có điều bà hơi xót xa, đối với đứa trẻ 10 tuổi như Đường Uyên Kha theo quy định làm thì phải học từ nghi thức, luật lệ, kiến thức đến cách giao tiếp đều bắt buộc. Vì đã là người Đường gia thì phải có khí chất hơn kẻ khác.
Sáng hôm sau.
Đường Uyên Kha đang ngồi dùng bữa sáng thì nghe bác quản gia thông báo lại, vui mừng suýt mắc nghẹn. Trần Lệ phải giúp cô vuốt lưng.
Lúc này, Uyên Kha nhìn kĩ lại mới thấy bóng lưng cao lớn đang ra khỏi cửa. Thế là cô bé nhảy vọt ra khỏi ghế ngồi. Lon ton đuổi theo cha nuôi quên cả chuyện mang giầy.
Bà quản gia cũng bất ngờ chạy vụt theo sau. Ngay khi Uyên Kha đến gần thì Đường Vũ Thuần đã ngồi trên xe, cửa kính tối om khiến cô bé không quan sất đượ bên trong. Đành dùng bàn tay nhỏ bé vừa trắng vừa tròn ra sức gõ gõ. Tài xế thấy vậy liền ấn nút hạ kính xuống ngay chỗ cậu chủ ngồi.
"Cha, cha nuôi..."
Đường Uyên Kha vui vẻ lớn tiếng gọi to.
Hắn hơi có phản ứng, quay mặt về phía cô bé. Đối diện với gương mặt xa cách, lạnh băng này, Uyên Kha chẳng mấy bận tâm lắm. Vẫn hào sảng líu ríu như chú chim nhỏ đáng yêu: "Cảm ơn đã đồng ý cho con đi học ạ."
Không đợi cha mình đáp lời, Uyên Kha kéo lấy gương mặt trước mắt nhanh nhẹn và chuẩn xác đặt lên má phải Đường Vũ Thuần một nụ hôn.
Sau đó, còn hiểu chuyện ngoan ngoãn lùi một bước khói chiếc Posche đắt tiền, vẫy vẫy tay chào tạm biệt, mắt lấp lánh ý cười.
"Cha nuôi đi làm vui vẻ nhé!"
Đó là lần thứ hai Đường Uyên Kha 10 tuổi gặp người cha hơn mình 11 tuổi.