Tuệ Mộc vốn dĩ vẫn nghe được hết những gì anh nói. Nhưng mà, Ngụy Long Thần nói nếu như anh không xuất hiện bên cạnh cô nữa, không làm phiền đến mẹ con cô nữa... Rõ ràng theo đúng thì cô sẽ phải rất vui mừng, nhưng tại sao... Tại sao khi nghe anh nói như vậy Tuệ Mộc lại cảm thấy lo lắng với hụt hẫng. Giác mạc của An Di không phải ai cũng phù hợp... Chẳng lẽ Ngụy Long Thần muốn dùng giác mạc của mình để thay với An Di?
Ngụy Long Thần nắm tay cô dịu dàng hôn nhẹ lên tay cô, nói.
- Anh biết em rất hận anh. Không sao đâu, em cứ hận đi... Như vậy cũng tốt.
Bây giờ Tuệ Mộc thật sự tin là Ngụy Long Thần sẵn sàng hiến giác mạc cho An Di, nhưng cô không muốn như vậy... Một bên là đứa con gái đáng thương, một bên là người cô yêu. Cả hai... Cả hai đều không được phép bị tổn hại gì. Tuệ Mộc khẩn trương đến mức nắm chặt lấy tay của anh. Ngụy Long Thần mới đầu là giật mình nhưng sau đó là mỉm cười.
- Mộc Mộc... Sẽ sớm thôi Tiểu Di sẽ nhìn thấy ánh sáng... Cũng sớm thôi, anh sẽ không làm phiền đến em. Mong rằng em sẽ hạnh phúc khi rời xa anh.
- Ng... Ngụy Long Thần... Anh muốn làm gì?
Giọng nói của Tuệ Mộc vang lên có chút run rẩy, Ngụy Long Thần giật mình... Cô vừa nói chuyện sao? Cô tỉnh rồi? Vậy những lời nói khi nảy của anh... Cô đều nghe hết sao? Ngụy Long Thần mỉm cười nhìn cô.
- Mộc Mộc... Anh định sẽ hiến giác mạc cho An Di, vì anh là cha của con bé. Anh không thể nuôi dưỡng, không thể bên cạnh con bé vậy thì để đôi mắt của anh giúp con bé nhìn thấy mọi thứ. Là anh nợ mẹ con em.
- K... Không được! Tuyệt đối không được!
Tuệ Mộc gấp gáp bật dậy, hiện tại Ngụy Long Thần vẫn chưa biết Tuệ Mộc không thể nhìn thấy, nên khi cô bật dậy cứ lần theo cánh tay chạm đến mặt của Ngụy Long Thần. Cô liên tục lắc đầu.
- Đừng... Đừng như vậy... Có thể tìm người khác không?
Ngụy Long Thần hơi nhíu mày, tại sao ánh mắt của cô lại tập trung vào một điểm như vậy. Anh từ từ đưa tay lên vẫy vẫy trước mặt cô, nhưng Tuệ Mộc không hề phản ứng mà còn liên tục hỏi Ngụy Long Thần.
- Mộc Mộc... Mắt của em...?
- Tôi... Tôi...
- Mộc Mộc... Mắt em bị làm sao vậy? Anh đi gọi bác sĩ.
- Đ... Đừng... Đừng gọi. Là do dây thần kinh thị giác bị chèn ép quá lâu nên dẫn đến tình trạng mất đi thị lực tạm thời. Nhưng vẫn có thể hồi phục được.
Ngụy Long Thần ôm lấy Tuệ Mộc. Còn cô thì lúc đầu có chút lo lắng, nhưng bây giờ lại lạnh nhạt đẩy anh ra. Ngụy Long Thần nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, nói.
- Đừng lo, em sẽ bình phục thôi.
- Ngụy Long Thần anh không được phép hiến giác mạc cho Tiểu Di! Anh không được phép làm như vậy!
Ngụy Long Thần dịu dàng ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc của cô, nói.
- Nếu anh không làm như vậy. Tiểu Di sẽ không thể nhìn thấy ánh sáng. Là anh nợ con bé... Anh phải trả chứ.
- Không được! Không được! Em không cho phép! Tuyệt đối không cho phép!
Ngụy Long Thần chỉ mỉm cười, cô vẫn còn lo lắng cho anh sau nhiều việc như vậy, anh khiến cô đau lòng rất nhiều lần nhưng cô vẫn lo lắng cho anh. Chứng tỏ trong lòng của cô vẫn còn có anh, Ngụy Long Thần dịu dàng hôn lên mắt của Tuệ Mộc. Nói.
- Đừng lo, anh có cách của mình.
- Ngụy Long Thần... Không được! Không được mà...
Cô không muốn anh phải hi sinh cho An Di như vậy, không phải là cô không muốn cứu con gái của mình. Nhưng nếu như đó là giác mạc của một người khác thì cô còn có thể chấp nhận, nhưng đây là của người cô yêu sâu đậm. Tuyệt đối cô sẽ không đồng ý! Tuyệt đối là không!
- Mộc Mộc, em bình tĩnh nghe anh nói..
- Không! Tuyệt đối em không đồng ý. Em không muốn anh rời xa mẹ con em... Anh còn hứa sẽ chứng minh cho em thấy tình cảm của anh, nhưng anh vẫn chưa làm được! Anh vẫn còn chưa cầu hôn em... Anh cũng chưa nói yêu em... Ngụy Long Thần... Em không cho phép, tuyệt đối không cho phép.
Ngụy Long Thần nghe cô nói như vậy liền có chút sững sờ... Cô nói cô yêu anh. Cô muốn anh cầu hôn cô? Muốn anh nói yêu cô sao? Ngụy Long Thần nhìn cô, có lẽ như cô gái này của anh đang nghĩ anh thật sự sẽ hiến giác mạc cho An Di rồi. Nhưng mà...
- Mộc Mộc, nghe anh nói một chút.
Tuệ Mộc ôm chặt lấy hông của Ngụy Long Thần tựa như cô không muốn anh rời khỏi mình vậy, Ngụy Long Thần cũng dịu dàng hôn nhẹ lên tóc của cô nói.
- Nếu như bây giờ... Giác mạc phù hợp không chỉ riêng anh thì sao?
- Ý... Ý anh là sao?
- Thật ra anh đã có đi kiểm tra rồi, giác mạc phù hợp với Tiểu Di ngoài anh ra vẫn còn Tần Mộc Ái. Nhưng mà...
- Tần Mộc Ái? Vợ trước của anh sao?
- Ừ, nhưng anh chỉ lo sợ... Cặp mắt đó của cô ta thật sự không sạch sẽ, nên anh mới tự chọn sẽ hiến giác mạc của mình. Nếu như có thể thì sau này Cổ Nhậm sẽ tìm kiếm giác mạc phù hợp với anh...
Tuệ Mộc bắt đầu run lên, giác mạc của Tần Mộc Ái sao? Nhưng bây giờ cô ta vẫn còn sống, nếu như ép buộc cô ta liệu cô ta có giở trò gì với An Di hay không? Nhưng nếu thật sự đề Ngụy Long Thần phải hiến giác mạc cho An Di... Thì anh phải làm sao? Cơ ngơi mà anh tự mình gầy dựng phải làm sao?
Bất chợt, cánh cửa phòng bệnh của Tuệ Mộc mở ra, đi vào là An Di và Quý Vạn Phong. Cô bé An Di đã đứng bên ngoài và nghe hết mọi thứ từ nảy đến giờ, sau kji Quý Vạn Phong bế An Di đi vào thì cô bé liền lên tiếng.
- Mẹ, con chấp nhận giác mạc của Tần Mộc Ái!