Lạc Dịch Bắc âm u thâm trầm cùng cô xuống xe, cả người tỏa ra hơi lạnh, không khí xung quanh trong vòng vài mét thấy cũng giảm xuống không ít.
Phương Trì Hạ bước đi rất ung dung, dường như tâm trạng còn rất vui vẻ, đi được vài bước, thậm chí còn chạy bước nhỏ.
Nhìn cô như vậy, sắc mặt Lạc Dịch Bắc càng trầm xuống.
Vội vã đi hẹn hò đến vậy?
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm bóng dáng của Phương Trì Hạ, nhìn thế nào cũng không thoải mái.
"Phương Trì Hạ, cô đứng lại!" Đi đến vài bước, muốn ngăn cản cô, Phương Trì Hạ thản nhiên đứng trước một tiệm thuốc ở cạnh anh.
Tiệm thuốc không được tính là lớn, lúc Phương Trì Hạ đi vào thậm chí không có lấy một người khách.
Sau khi đi vào, cô đi thẳng đến một quầy nào đó, lấy một hộp không biết là thuốc gì.
"Xong rồi, chúng ta có thể trở về rồi!" Sau khi mua xong đi ra, cô cất kĩ thuốc, đi trước anh hướng về chiếc xe của hai người.
Lạc Dịch Bắc không thay đổi sắc mặt nhìn bóng lưng của cô, biểu cảm trên gương mặt có hơi phong phú.
Chỉ như vậy thôi?
Có ở trong thang máy vừa sửa sang ngoại hình, vừa trang điểm, chính là vì để chạy đến đây mua cái này ư?
Đối với phát hiện thế này, Lạc Dịch Bắc rất ngạc nhiên, nét mặt dường như dịu đi không ít.
"Vừa mua gì thế?" Thong thả ung dung bước đi, anh hỏi.
Bóng dáng ở phía trước bóng dáng của Phương Trì Hạ cứng đơ, sắc mặt có hơi lúng túng.
Lạc Dịch Bắc thản nhiên quan sát phản ứng của cô, chân mày nhướng lên ưa nhìn, "Thuốc sau khi xong chuyện?"
Bầu không khí, dường như trong một thời gian, tế nhị đi không ít.
Trong khi trầm mặc, chuông điện thoại của Phương Trì Hạ lúc này bỗng nhiên vang lên.
Phương Trì Hạ ngẩn người, Lạc Dịch Bắc cũng ngẩn người.
Ánh mắt thoáng nhìn điện thoại của cô, nhìn chằm chằm tên hiển thị cuộc gọi ba chữ "Đại Bảo Bối", Sắc mặt của anh mới vừa dịu đi lại lần nữa lạnh lùng.
"Alo? Đại Bảo, cậu đang ở đâu?" Phương Trì Hạ giống như không nhìn thấy nét mặt của anh vậy, quay sang một bên nghe điện thoại, "Phố Tây hả? Được, lát nữa tớ qua đó!"
Cô nói chuyện với đối phương dường như rất vui vẻ, khi nói biểu cảm rất rạng rỡ, không giống như khi với anh, luôn là lạnh nhạt hờ hững, còn hay ngẩn mặt.
Lạc Dịch Bắc mặt không biểu cảm nhìn cô như vậy, nhìn thế nào, cũng không dễ chịu.
"Hiện giờ tôi không về nữa, còn có chút việc, tôi sẽ tự đón xe về nhà." Phương Trì Hạ sau khi nghe điện thoại xong, nghiêng đầu nói với anh một câu, đi đến trạm taxi gần đó định gọi xe.
Lạc Dịch Bắc ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh này, đôi mắt lạnh như tảng băng bị vỡ vụn.
Ở trước mắt anh còn dám quang minh chính đại đi hẹn hò nhân tình?
Lồng ngực nghẹn đến đáng sợ, đi đến vài bước, giữ cánh tay định đưa ra gọi xe của cô, anh bế cô lên.
"Lạc Dịch Bắc, anh đang làm cái gì vậy?" Phương Trì Hạ rất không hiểu hành động của anh, nhìn con đường người qua kẻ lại, biểu cảm trên mặt có hơi mất tự nhiên.
"Tôi đang làm gì lẽ nào cô không nhìn ra?" Lạc Dịch Bắc gương mặt lạnh lùng trả lời cô một câu, bế cô đi bước lớn đến trước xe của mình, mở cửa xe ra, thô bạo mà ném cô vào trong, thuận tay đóng sầm cửa xe.
"Anh đây là không nói lý lẽ, bỏ tôi xuống, lát nữa tôi có hẹn!" Phương Trì Hạ đẩy cửa xe, định đi xuống, cửa vừa mở được một khe nhỏ, lại bị đôi chân dài của anh nâng lên chặn lấy, lại đóng chặt.
Phương Trì Hạ lại đẩy nữa, anh lại chặn, giày vò như thế vài lần, Phương Trì Hạ quay đầu định ra bằng hướng khác, nhưng mà, cửa mới vừa mở ra, bóng dáng của Lạc Dịch Bắc lại lần nữa canh trước cô.