Phương Trì Hạ cuối cùng đã biết vì sao anh bỏ đi, vẫn là mấy ngày sau, ở Dung Hi vô tình nghe Thi Cận Dương nhắc đến.
Anh đã đến Ý, đã đi nước ngoài!
Không nói gì đã đi như thế, diều này khiến trong lòng Phương Trì Hạ Không hiểu sao có hơi không thoải mái.
Nhưng mà, vừa nghĩ đến, hai người vốn chỉ là kết hôn theo hình thức mà thôi, anh không yêu cô, cô cũng không yêu anh, anh đi đâu, vốn không có lý do gì phải nói với cô.
Vừa nghĩ như thế, cảm giác không dễ chịu một chút trong lòng Phương Trì Hạ, lại bị gạt ra.
Lần này Lạc Dịch Bắc đi, biệt thự rộng lớn chỉ còn lại một mình cô.
Sống một mình ở nơi lớn như thế, cô đơn là điều khó tránh.
Ban ngày ở cùng với biết bao nhiêu người ở Dung Hi thì không cảm thấy gì, vừa đến tối, bản thân một mình đi lên xuống lầu, tiếng bước chân vang vọng khắp ngôi nhà, cảm giác này lại đặc biệt rõ ràng.
Loại cuộc sống này, thật ra trước khi Phương Trì Hạ gã cho Lạc Dịch Bắc thì đã quen rồi.
Nhưng mà, lần này, sau khi anh đột ngột bỏ đi, cô ngược lại có hơi không thích ứng.
Nguyên nhân thì bản thân Phương Trì Hạ cũng không giải thích được, cô suy nghĩ, chắc là khoảng thời gian này đã quen ở hai người, đột nhiên thiếu đi một người, có hơi không thích ứng là bình thường.
Không bận tâm chuyện của anh nữa, buổi sáng thức dậy sớm, Phương Trì Hạ vẫn là theo thói quen chuẩn bị một phần cơm trưa cho bản thân, sau đó gói lại đi ra cửa.
Giao thông ở khu nhà mà cô và Lạc Dịch Bắc ở không phải là thuận tiện, đi ra đón xe phải mất một quãng đường, con phố rất dài, còn rất hẻo lánh, cạnh bên hàng cây lớn, người qua lại rất ít.
Đi một đoạn đường thật dài, đến trạm xe, định đợi xe, một chiếc ô tô cỡ trung dừng lại đậu trước mặt cô.
Cửa xe được mở ra, vài tên đàn ông to con thô lỗ đi xuống, còn hướng về chỗ cô.
"Các người là ai?" Phương Trì Hạ sững người, theo trực giác lùi về sau vài bước.
"Làm cái gì lát nữa cô sẽ biết." Một tên đàn ông gương mặt có vết sẹo do dao để lại dùng ánh mắt ra hiệu cho vài tên trợ thủ ở sau lưng, bọn họ đi về phía trước, ngăn Phương Trì Hạ lại, tay bịt miệng của cô, kéo cô đi lên xe.
Đối phương đều là đàn ông to cao vạm vỡ, Phương Trì Hạ căn bản giãy giụa cũng không có một chút tác dụng.
Bị bị đưa lên xe, cổ tay của cô bị những người đó trói lại.
Phương Trì Hạ cụp mắt nhìn tay của mình, có hơi bất ngờ cô lại có thể bị bắt cóc rồi!
Cô chẳng qua chỉ là một học sinh nghèo, cũng không từng đắc tội ai, có đáng bị người khác bắt cóc không?
Đầu óc trống rỗng đi vài giây, nghiêng đầu định kêu cứu, lại phát hiện bên ngoài căn bản người đi đường cũng không thấy một ai.
"Này, cô gái, định gọi ai hả? Đều cũng đã lên đây rồi, tôi nói cô biết, cho dù la khản cổ ở bên ngoài cũng không có ai nghe thấy được!" Một trong những tên đàn ông nhìn thấy hành động của cô, thẳng tanh nhắc nhở.
Phương Trì Hạ thật ra rất sợ hãi, nhưng mà, trước kia khi ở Ý với Lạc Dịch Bắc, cũng từng trải qua màn đấu súng còn đáng sợ hơn thế này, chuyện này đó là gì?
Trấn tĩnh lại sắc mặt, để bản thân duy trì sự bình tĩnh, cô vừa thản nhiên nhìn nhà cửa ở bên ngoài, ngầm nhớ hướng đi của vài người, vừa bắt đầu trò chuyện với vài tên đàn ông ở trong xe.
"Mấy vị đại ca, chắc anh cũng biết tôi không có cách nào trốn thoát, nếu đã như vậy, hay là nói với tôi một chút là ai phái các anh làm như thế đi?"
"Hỏi làm cái gì? Đến rồi không phải sẽ biết sao?" Một trong số họ mất kiên nhẫn trả lời câu một câu.
Đến rồi thì sẽ biết ư?
Sau khi đến rồi người đứng đằng sau sẽ xuất hiện trước mặt cô?