Trên đường Phương Trì Hạ đi ra ngoài, trong lòng đều ấm áp dễ chịu, ánh mắt nhìn tiểu Tả cũng hiền hòa đi không ít.
Phương Trì Hạ cảm thấy, tiểu Tả chỉ là mồm miệng độc ác một chút, kỳ thực, đứa trẻ này rất tốt bụng rất ấm áp.
Tiểu Tả sau khi đẩy cô ra, dứt khoát ngồi ở bên cạnh lúc cô làm việc.
Phương Trì Hạ đối với nó vô cùng cạn lời, tay xoa xoa đầu của nó, "Đi chơi phần của em đi, đừng lo chỗ này, không sao đâu."
Tiểu Tả thật ra chính là thích dính lấy cô chơi đùa, không chịu đi cho lắm, sau cùng vẫn là bị một cuộc điện thoại của Lạc Dung Từ gọi về.
Phương Trì Hạ dõi mắt mhìn nó rời đi, thở dài da một hơi.
Tiểu Tả vừa đi, cô chí ít có thể thả lỏng một chút.
Ở bên ngoài làm việc không đến nửa tiếng, lại bị Lạc Dịch Bắc gọi vào trong.
Lạc Dịch Bắc nghiêng đầu nhìn sau lưng cô một cái, không phát hiện bóng dáng của tiểu Tả, kéo cô vào trong lòng của mình, lại bị cô động tác nhanh nhẹn mà tránh ra.
Lạc Dịch Bắc hơi liếc cô một cái, dường như có hơi bất mãn trước hành động của cô.
Đứng dậy, muốn đi đến vài bước, ngoài cửa, Lạc Ân Kỳ đột nhiên đẩy cửa đi vào.
Sự xuất hiện đột ngột, khiến Phương Trì Hạ ngẩn người, bất giác lùi về sau vài bước, kéo dài chút khoảng cách với Lạc Dịch Bắc.
Lạc Ân Kỳ nhìn thấy cô ở đây dường như có hơi bất ngờ, hòa nhã chào hỏi cô một cái, "Bé Hạ, châu chuyển đến đây rồi à?"
"Vâng ạ, ông nội." Phương Trì Hạ cúi đầu, thái độ lễ phép.
Cô xưng hô thế này là hôm qua Lạc Ân Kỳ đặc biệt cho phép, lúc Phương Trì Hạ trả lời ông không suy nghĩ nhiều.
Lời vừa nói ra, kinh ngạc phát hiện bản thân đã nói gì đó, sắc mặt có hơi lúng túng, tầm nhìn thản nhiên chuyển sang hướng của Lạc Dịch Bắc.
Lạc Dịch Bắc rõ ràng bị tiếng xưng hô đó của cô làm cho ngạc nhiên, không biến sắc nhìn cô, giọng điệu có hơi mông lung kỳ lạ, "Ông nội?"
Vừa vào Dung Hi mấy ngày, thì đã lấy được lòng của Lạc Ân Kỳ rồi?
Phương Trì Hạ biết anh đã nghĩ nhiều, nhưng mà lại không giải thích.
Ngược lại Lạc Ân Kỳ, nghe không quen giọng điệu đó của anh, tốt bụng giải thích cho Phương Trì Hạ, "Cô bé này ngày hôm qua đã giúp ông rất nhiều, lại thân thiết với con bé Đồng Nhan đến như vậy, gọi theo Đồng Nhan thì đã sao?"
Lạc Dịch Bắc không để tâm đến, đóng tài liệu trong tay lại, ngẩng đầu lên nhìn ông, đi thẳng vào vào vấn đề chính, "Tìm cháu có việc ạ?"
Lạc Ân Kỳ cũng không vội, thản nhiên đi đến ngồi xuống chiếc xô-pha cạnh đó.
Phương Trì Hạ là trợ lý, cô hiểu chuyện mà pha cho ông một ly trà, "Ông nội, mời ông uống trà!"
"Được." Lạc Ân Kỳ cười với cô, nghiêng đầu qua, ánh mắt chuyển sang Lạc Dịch Bắc, nói, "Là thế này, ông mới vừa nhận được cuộc điện thoại từ Tô Nhiễm, nói là gần đây sức khỏe của ông Tô có hơi không được khỏe, vừa vặn ông và cháu cũng đã lâu rồi không đến Ý, hay là cháu thu xếp thời gian cùng ông nội đến thăm vài ngày?"
Tốc độ nói chuyện của ông rất chậm, Phương Trì Hạ vừa vặn đứng cạnh bên ông, rất không cẩn thận, nghe hết những lời ông nói.
Tô Nhiễm là ai?
Ông Tô lại là ai?
Lạc Dịch Bắc lúc nào rất lâu chưa đến Ý chứ? Rõ ràng cách đây không lâu vừa một lời cũng không nói đã chạy đến Ý ở lâu như thế!
Tâm tư của Phương Trì Hạ vốn là rất mẫn cảm, đầu óc lại thông minh, tuy Lạc Ân Kỳ nhắc đến hai người này mà cô đều không quen, nhưng mà trong lòng lại lờ mờ cảm thấy lần trước Lạc Dịch Bắc đi Ý, có lẽ là có liên quan đến cô gái tên là Tô Nhiễm này.
Lạc Dịch Bắc không trả lời ngay, chỉ bình thản nhìn cô.