Lạc Dịch Bắc nói xong, toàn trường một mảnh im lặng.
Lạc gia ai không biết Husky là mạng sống của Lạc Dịch?
Dám nói chuyện như vậy với ông cố, toàn bộ Lạc gia chỉ có Lạc Dịch Bắc!
Lạc Dịch Bắc làm ông cố tức đến mức dựng râu trừng mắt, hung hăng liếc Lạc Dịch Bắc một cái: "Cháu đưa mấy con tốt như vậy tới đây cho ông xem!"
Lạc Dịch châm chọc, Lạc Dịch Bắc sờ sờ mũi, ánh mắt nhìn sang một bên.
Ông cố không nói sai, muốn tìm mấy con Husky đơn giản.
Nhưng muốn tìm một con nghe lời giống Harry, có tình cảm với ông cố như vậy, ít nhất trong thời gian ngắn không thể tìm ra.
"Ông cố, chị Hạ Hạ không phải cố ý, ông là người tốt, hiền lành nhất, cả Lạc gia ông là người tốt nhất, cháu biết ông sẽ không so đo với chị ấy, đúng không? Đúng không?"
Tiểu Tả cũng theo tới, thấy tình huống không đúng, đi lên phía trước, lôi kéo cánh tay Lạc Dịch ánh mắt sáng ngời, bán manh giúp Phương Trì Hạ nói chuyện, chỉ kém không đem tất cả từ ngữ có trong đầu ra vuốt mông ngựa.
Tiểu Tả rất dễ làm cho người khác yêu thích, lớn lên rất dễ thương, lúc nói chuyện với người lớn giọng trẻ con ngây thơ không mấy ai có thể kháng cự.
Nhưng Lạc Dịch bây giờ đang tức giận, còn phải lo lắng tình huống Harry, bỏ tay tiểu Tả ra, xụ mặt quát lớn, "Cháu có đi ngủ không!"
Tiểu Tả méo miệng, lui về.
Bán manh thất bại, tiểu Tả không biết nên làm gì để giúp đỡ Phương Trì Hạ, ánh mắt nhìn về phía Phương Trì Hạ, vẻ mặt có tâm nhưng không có sức. Phương Trì Hạ rất cảm động, nhỏ giọng an ủi tiểu Tả một câu, "Chị không sao, em đừng lo lắng."
Phương Trì Hạ nói rất nhỏ, ai biết Lạc Dịch đã nhiều tuổi tai lại thính như vậy, nghiêng đầu rống một tiếng, "Cô đương nhiên không có việc gì, có việc gì là Harry, ra bên ngoài phạt đứng, tối nay không được đi đâu hết!"
"Ông nội, sao ông lại..." Sa Chức Tinh muốn khuyên bảo, nhưng còn chưa nói hết đã bị Lạc Dịch quát lớn: "Chức Tinh cháu cũng về đi, tất cả đi về, nhiều người như vậy ở đây làm gì? Ồn ào chết được!"
Ông cố tuổi tác đã cao, tính tình cũng lớn, được cháu chắt tới thăm ai không muốn?
Nhưng bây giờ nhìn ai cũng không vừa mắt.
Sa Chức Tinh bất đắc dĩ, nhìn Phương Trì Hạ một cái, nhất thời không biết nên nói gì.
"Dì, không sao đâu, mọi người về trước đi!" Phương Trì Hạ từ đầu tới cuối ngoan ngoãn đứng ở góc tường, thái độ nhận lỗi vô cùng thành khẩn.
Sa Chức Tinh suy nghĩ một chút, cảm thấy với tính cách Lạc Dịch, cũng sẽ không làm khó Phương Trì Hạ nhiều, gật đầu, mang một đám người đi về.
Trong thời gian ngắn, gian phòng náo nhiệt chỉ còn lại một đoàn bác sĩ, Phương Trì Hạ, Lạc Dịch Bắc và Lạc Dịch.
Vì Lạc Dịch Bắc vừa rồi nói lời kia, Lạc Dịch rất khó chịu liếc Lạc Dịch Bắc một cái, nói "Cháu còn không về?"
Lạc Dịch ghét bỏ Lạc Dịch Bắc.
"Ở đây rất yên tĩnh, cháu ở lâu một tí không được ah?" Lạc Dịch Bắc nhìn ông cố một cái, ánh mắt so với ông cố nhìn mình còn ghét bỏ hơn.
Thật ra, cả Lạc gia ai cũng biết Lạc Dịch chiều chuộng Lạc Dịch Bắc nhất, Lạc Dịch Bắc cũng rất kính trọng ông cố, hết lần này tới lần khác, hai người nói chuyện đều giống như dao kiếm, người không rõ còn tưởng hai người là kẻ thù.