Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm cặp nhẫn kia một hồi lâu, ma xui quỷ khiến đeo trên tay thử một chút.
Vượt qua ngoài ý muốn, Phương Trì Hạ chọn nhẫn, đeo lên tay anh, trông nhỏ vậy mà vừa vặn phù hợp.
Điều này làm cho anh có chút ngoài ý muốn, có điều, không cách vài giây đồng hồ, lại mặt không biểu tình gỡ ra.
Nhẫn cưới?
Đã kết hôn, bây giờ cô đang từ từ chiêu cáo với người ta là anh quan hệ với cô sao?
Vừa nghĩ tới động cơ cô gả cho anh không thuần túy, ngực Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên có chút ngột ngạt.
Phía trước, sau khi Phương Trì Hạ rời đi cũng không quay đầu lại một lần nào.
Hai người một trước một sau ngồi trên xe, quãng đường trở về này, cũng không nói một câu nào.
Quá thể, sau khi ôm theo bao lớn bao nhỏ đồ vật vào nhà, Phương Trì Hạ cũng không để ý tới anh, mà tự mình bận rộn trong phòng.
Cô mua rất nhiều đồ, nào là giấy tường, đồ vật nhỏ trang trí, các loại nước sơn.
Lạc Dịch Bắc vừa bắt đầu không để ý tới cô, lên lầu bận rộn chuyện của mình.
Tuy Phương Trì Hạ không thể nào vui mừng, thế nhưng ba bữa cơm cô vẫn làm rất ngon.
Lạc Dịch Bắc cho rằng thời gian bữa tối cô sẽ chuẩn bị bữa tối thật ngon, nào biết ngồi ở đó ba giờ, trong hành lang ngay cả tiếng bước chân của cô cũng không có.
Lạc Dịch Bắc khẽ giật mình, chậm rãi ra khỏi phòng.
Thời điểm xuống lầu, Phương Trì Hạ đang đưa lưng về phía anh, ở trong vườn hoa tô sơn lên hàng rào, trên người mặc áo thun, trên đầu buộc cái dây cột tóc nơ con bướm, tâm tình còn sung sướng ca hét: "Ta là một thợ sơn sơn tường bản lĩnh mạnh mẽ, sơn nha sơn nha..."
Sau khi cô đi tới nơi này tâm tình luôn sáng lạn như ánh mắt trời, cho dù thời điểm một mình, cũng có thể chế tạo ra tạp âm như thế.
Lạc Dịch Bắc nhìn cô chằm chằ, đáy mắt đều là châm chọc.
Xem ra, sau khi gả cho anh, cô rất vui vẻ!
Xác thực là vui vẻ, thân phận thiếu phu nhân Lạc gia, có cô gái nào đạt được mà không vui?
"Nấu cơm đi!". Vài bước đi tới, mặt anh không biểu tình túm lấy bàn chải trong tay cô.
"Thấy tôi sơn như thế nào?". Phương Trì Hạ lau mồ hôi trên trán, rất có cảm giác thành tựu ngẩng đầu lên.
Vườn hoa lớn như vậy, tất cả cọc gỗ làm hàng rào đều được cô sơn, trắng như tuyết, để cho đầu gổ vốn dĩ màu sắc cổ xưa phảng phất giống như thêm tia sức mạnh sinh mệnh, trước mắt đều sáng không ít.
Sau khi vườn hoa được cô chỉnh lại làm cho người ta cảm giác là sắc màu sáng ngời không ít, cũng ấm áp không ít.
Ấm áp, đây là sắc thái không thuộc về Lạc Dịch Bắc.
Khẽ liếc mắt nhìn, thậm chí khinh thường nhiều hơn là chú ý, anh lạnh lùng phun ra một câu: "Trong vòng ba giây nếu như không đến phòng bếp, chúng ta trực tiếp đổi thành phòng tắm!".
Cắt, chính mình cầm thú cứ việc nói thẳng!
Phương Trì Hạ không xem lời anh là chuyện quan trọng, nhưng mà vẫn phối hợp vào phòng bếp.
Từ trong tủ lạnh lấy ra nguyên liệu nấu ăn, đang do dự làm món gì, chuông điện thoại phòng khách bỗng nhiên vang lên.
Nơi này là nhà Lạc Dịch Bắc, Phương Trì Hạ không có ý định để ý tới.
Cô cảm thấy sau khi anh nghe được anh sẽ bắt máy, nào biết đều tiếp tục vang thật lâu, trong phòng khách lại không có âm thanh của anh.
Phương Trì Hạ sợ đối phương có chuyện gì, trước khi đối phương cúp điện thoại, chạy ngay qua tiếp điện thoại: "Alo, xin chào!".
Đối phương nghe tiếng của cô sững sờ một chút, như là đang hoài nghi mình có gọi sai không
"Alo, xin chào, xin hỏi ai vậy?". Phương Trì Hạ hỏi lại.
Bên kia điện thoại trầm mặc một hồi lâu, một giọng nữ vô cùng êm tai ung dung truyền đến: "Là Noah sao?".