Ánh nến lay động bàn ăn, bốn món anh bày biện rất hợp lí, xung quanh lại trang trí thêm hoa hồng.Xem đến Lạc Dịch Bắc ánh mắt không tự giác nhu hóa xuống dưới……Lúc Phương Trì Hạ xuống lầu thì cũng đã giữa trưa, tối hôm qua ngủ muộn, cô còn rất buồn ngủ a.Đi xuống cầu thang, cô muốn đi phòng bếp lấy nước uống. Trong nhà ăn, Lạc Dịch Bắc thanh âm nhàn nhạt truyền đến: “Chào buổi sáng."Phương Trì Hạ rất muốn không để ý tới anh nhưng lại nghĩ tới biểu hiện này giống như ghen, cuối cùng vẫn là nhàn nhạt trả lời một câu: “Chào buổi sáng.”Cô nghĩ Tô Nhiễm cùng Lạc Dịch Bắc là thanh mai trúc mã, lại là tình nhân, sinh nhật của anh thì cô ta tổ chức dùm thì cũng là bình thường!Là chính cô nhiều chuyện, biết rõ Lạc Dịch Bắc có tình nhân lại có nhiều người nhà như vậy, nào còn cần cô chuẩn bị cho một bữa tối keo kiệt?Phương Trì Hạ nghĩ đến thông những việc này chỉ là trong lòng vẫn khó tránh một chút hụt hẫng.Bưng ly nước đi ra ngoài, muốn trực tiếp lên lầu thì Lạc Dịch Bắc nói: “Không cần ăn cơm trưa sao?”Biệt thự chỉ có cô và anh, hôm nay người hầu không ở lại.Đột nhiên nói, làm Phương Trì Hạ ngẩn ra, tầm mắt không tự chủ hướng về phía nhà ăn.Lạc Dịch Bắc ngồi trước ở bàn ăn, một tay cầm đao, một tay cầm dĩa, động tác ưu nhã mà ở dùng cơm.Trên bàn bày biện bốn món ăn, không nhiều không ít, vừa vặn bốn món, đồ ăn bên trong, tất cả đều là cô ngày hôm qua chuẩn bị.Đều là đồ ăn tối qua, nếu ở Lạc gia, trên bàn cơm căn bản liền sẽ không bao giờ xuất hiện loại đồ ăn này.Nhưng mà, anh lại dường như không ngại chút nào, như cũ không chút để ý mà ăn.Anh như vậy, làm Phương Trì Hạ kinh ngạc, ngơ ngẩn mà nhìn anh, cô bất động thanh sắc quan sát thần sắc anh.“Có cần tôi giúp em lại đây không?” Lạc Dịch Bắc nhìn cô.Không cần đoán Phương Trì Hạ cũng biết động tác tiếp theo của anh sẽ là trực tiếp đi tới, ngang ngược mà bế cô đi dến chỗ ngồi.Không bắt anh ra tay, cô dần bước đến.“Đừng ăn, đều là của hôm qua.” Cô muốn cầm đồ ăn đổ vào thùng rác nhưng lại bị anh thình lình ấn trụ.“Không phải vì tôi chuẩn bị sao? Tôi đều không ngại, em để ý cái gì?” Lạc Dịch Bắc ngẩng đầu.Anh nhìn cô với ánh mắt ung dung, tựa hồ còn mang theo điểm nghiền ngẫm.Phương Trì Hạ ngẩn người, tầm mắt nhìn có chút không được tự nhiên, cô đạm mạc phản bác: “Cái này không phải vì anh mà chuẩn bị đâu, chỉ là tối hôm qua nấu nhiều quá thôi.”Nói xong, đem tay từ trong tay anh rút ra, bưng mấy món ăn đó đổ vào thùng rác.Lạc Dịch Bắc đứng bất động nhìn hành động đó của cô, khuôn mặt hơi hơi có chút vặn vẹo.Phương Trì Hạ cái gì cũng chưa giải thích, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.Làm hai món đơn giản, muốn bưng ra. Tiếng di động từ chỗ Lạc Dịch Bắc thình lình vang lên lên.