Phương Trì Hạ bình tĩnh nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của anh, nhìn hai chữ “Tô Nhiễm” không ngừng nhấp nháy trên màn hình, khóe mắt liếc xéo quan sát phản ứng của anh.
Lạc Dịch Bắc do dự một chút vẫn cầm điện thoại lên.
Một động tác làm trái tim Phương Trì Hạ lạnh lẽo.
Hẹn cô dùng cơm, đến lúc cô tới thì anh lại làm vậy là có ý gì?
Lạc Dịch Bắc liếc xéo cô một cái, đi đến một bên nghe điện thoại.
Phương Trì Hạ không nghe rõ được Tô Nhiễm đang nói cái gì, chỉ nghe thấy giọng nói của Lạc Dịch Bắc.
Anh cũng không hề nói nhiều với Tô Nhiêm, chỉ một câu “Hiện tại anh đang bận” liền cúp điện thoại của cô ta.
Sau khi cất kĩ điện thoại anh lại không có việc gì quay về bàn ăn.
Phương Trì Hạ vẫn luôn cùi đầu dùng cơm, cũng không hỏi anh cái gì.
“Vì sao không hỏi quan hệ của anh và Tô Nhiễm?” Lạc Dịch Bắc dù bận vẫn ung dung nhìn cô, chủ động tìm đề tài.
Trong lòng Phương Trì Hạ đang nghĩ, còn không phải là thanh mai trúc mã sao? Phóng mắt nhìn cả thành phố C còn có ai không biết sao?
Cô chỉ cảm thấy lời anh nói rất buồn cười, cúi đầu không để ý đến anh.
“Không hiếu kỳ sao?” Lạc Dịch Bắc lại hỏi.
Phương Trì Hạ trào phúng nghĩ, có cái gì hay mà hiếu kỳ, ngày đó còn làm trò trước mặt cô, cùng Tô Nhiễm tâm sự một đống lớn chuyện hai người lúc còn nhỏ là sợ người ta không đoán ra sao?
Tưởng tượng lại cái ngày mà Tô Nhiễm xuất hiện, việc cô bị giày vò cả ngày, Phương Trì Hạ có chút oán giận, bàn tay nắm chặt dao nĩa, tiếng dao nĩa chạm xuống đĩa sứ vang lên.
“Không……” Lạc Dịch Bắc cau mày, vừa định nói gì đó, Phương Trì Hạ lại ngẩng khuôn mặt nhỏ lạnh lùng lên.
Ánh mắt thản nhiên nhìn về phía cô, giọng cô rất lạnh lùng: “Em không hiếu kỳ mối quan hệ của hai người là cái gì, anh cũng không cần giải thích với em, trước khi kết hôn em đã nói sẽ không can thiệp vào những việc này.”
Đứng lên, cô cũng không thèm quay đầu lại mà đi xuống lầu.
Cô đi rất nhanh, thậm chí còn không hề lưu luyến, chỉ trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Lạc Dịch Bắc nghiêng mặt nhìn về phía cô rời đi, sắc mặt lạnh lẽo như băng.
Thật đúng là đủ tiêu sái a!
Vốn dĩ anh đã chuẩn bị để giải thích với cô!
Lạc Dịch Bắc chưa bao giờ thích giải thích với người khác, cô là ngoại lệ.
Chỉ là người ta cũng không hiếm lạ a!
Tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối, còn bị cô cho leo cây lâu như vậy, tâm trạng của anh cũng có chút bực bội.
Một bữa tối đang tốt đẹp lại vì cuộc điện thoại của Tô Nhiễm khiến bầu không khí giữa hai người càng thêm lạnh lẽo.
Ngày hôm sau là cuối tuần, từ sáng sớm Lạc Dịch Bắc đã không thấy Phương Trì Hạ đâu.
Trong phòng không có bóng dáng của cô, cũng không nói với anh là đi đâu.
Sau khi nhận được điện thoại của Kình Mộ Thần mới biết một đám người đến khu du lịch trên núi của Kinh gia vui chơi!
Lúc Lạc Dịch Bắc đến nơi đã gần giữa trưa, anh là do Kình Mộ Thần mời đến.
Phương Trì Hạ được Đồng Nhan gọi đi, lúc Lạc Dịch Bắc đến thì cô đang cùng Đồng Nhan ngâm suối nước nóng ở sau núi.
Hai cô gái ngâm đến mấy tiếng đồng hồ cũng không thấy đi ra!
Lạc Dịch Bắc ngồi trên ghế ở vườn hoa, không biết đã là lần thứ mấy nhìn về phía sau núi.
Nhìn chằm chằm một hồi lâu, Đồng Nhan cũng đã đi ra mà còn chưa thấy Phương Trì Hạ đâu.
Đồng Nhan không ở đó, Lạc Dịch Bắc tiện làm việc hơn nhiều.
Tùy tay cầm một chiếc khăn tắm to, anh lập tức đi về phía suối nước nóng.
Xông vào chỗ của Phương Trì Hạ, cũng mặc kệ cô còn ở trong nước, anh vớt cô lên bế đi ra ngoài!