Xốc mền lên, anh kéo cửa phòng trực tiếp đi ra ngoài.
Thời điểm trở lại phòng ngủ, Phương Trì Hạ còn chưa tỉnh lại.
Kỳ thật mỗi lần cô ngủ ngủ đều khóa trái cửa phòng, cũng không biết như thế nào, lần nữa cũng không khóa nổi với Lạc Dịch Bắc.
Cô còn đang ngủ say, nhẹ nhàng che lại đôi mắt to dày đặc, an tĩnh giống như đứa bé.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở bức màn lẳng lặng chiếu nghiêng vào, tia nắng rơi trên đất, trong phòng ngủ yên tĩnh, tốt đẹp đến làm cho người ta không đành lòng phá hư.
Lạc Dịch Bắc chậm rãi đi qua, dừng lại ở bên người cô, bá đạo xốc drap trải giường của cô lên, cúi người, thân thể chụp lên cô, cũng không quan tâm bất kể cô tỉnh hay chưa, giơ tay lên liền bắt đầu xé rách quần áo trên người cô.
Người anh tốt xấu gì cũng cao 1m88, bộ dáng tám chín, nặng như vậy bỗng nhiên đè lên, dù cho người chết e rằng cũng bị anh đánh thức, càng đừng đề cập Phương Trì Hạ căn bản ngủ không sâu giấc.
Phương Trì Hạ gần như là ngay một khắc bị xốc lên lập tức liền tỉnh, nhắm mắt lại mở ra, cũng không phản ứng kịp trước mắt là tình huống gì, thân thể đã bị Lạc Dịch Bắc cầm cố thật chặt.
Phương Trì Hạ thụy nhãn mông lung mà nhìn anh, sững sờ một hồi lâu, thấy rõ khuôn mặt kia, sắc mặt ngạc nhiên biến đổi, buồn ngủ toàn bộ tỉnh.
"Anh tỉnh”. Tay ngăn chặn tay bất an xao động của anh, cô bình tĩnh sắc mặt, thử nói chuyện phiếm phân tán lực chú ý của anh.
Sắc mặt Lạc Dịch Bắc rất lạnh, như là trong một mảnh băng thiên tuyết địa đột nhiên thổi tới một luồng gió, chỉ cần nhìn vào mắt anh, cũng thâm nhập thật sâu vào xương cốt của Phương Trì Hạ.
Ánh mắt anh còn rất sắc bén, thời điểm quét ở trên mặt cô, như là lưỡi dao sắc bén cạo ở trên da thịt cô, hàn khí nặng nề.
Phương Trì Hạ rất rõ ràng biết sáng sớm chọc giận sư tử tỉnh dậy có nhiều nguy hiểm, lúc này không áp dụng cứng rắn đối cứng rắn với anh, khẩu khí nói chuyện, thậm chí còn rất dịu dàng ngoan ngoãn.
"Tối hôm qua làm vậy rất sướng sao?". Lạc Dịch Bắc ngẩng đầu, lạnh lẽo liếc cô một cái, cúi người tiếp tục xé rách quần áo trên người cô.
"Tôi giúp anh lau thân thể". Phương Trì Hạ không liên quan nhau nói chuyện với anh.
"Như thế nào? Như vậy thì có thể miễn tội lúc trước sao?". Ánh mắt Lạc Dịch Bắc nhìn cô cũng rất xem thường, thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi một chút.
Nhưng kỳ thật thời điểm nghe được lời này của cô, trong lòng của anh khá ngoài ý muốn, thậm chí rất tự động mà tưởng tượng hình ảnh tay cô ở trên người anh chà lau cùng với lòng bàn tay ấm áp của cô.
"Anh là do tôi đỡ quay về trên giường, cũng là tôi hầu hạ đổi quần áo". Phương Trì Hạ bất động thanh sắc quan sát phản ứng của anh, rồi nói.
"Sau đó thì sao?". Ánh mắt Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt quét qua trên người cô, đuôi lông mày ung dung nhíu nhíu.
Phương Trì Hạ ngước mắt, ánh mắt nhìn vào anh, từng chữ một mà nói: "Tôi tối hôm qua tốt xấu gì tôi cũng phục vuh anh lâu như vậy, anh không thể đối xử với tôi như vậy!".
"Phải không? Này chẳng lẽ không phải chuyện mà thuộc bổn phận người vợ nên làm?”. Căn bản là Lạc Dịch Bắc không xem lý do của cô thành chuyện quan trọng.
Phương Trì Hạ biến sắc, răng khẽ cắn chặt.
Anh ngược lại thuận lý thành chương?
Sớm biết tối hôm qua cô nên để cho anh ngủ ở trên ghế một đêm!
Lạc Dịch Bắc thu hồi tầm mắt rơi trên người cô, muốn tiếp tục, mi tâm Phương Trì Hạ vặn vặn, tay ôm bụng, bỗng nhiên âm thanh thống khổ thấp giọng hô: “Đau quá..."
Biểu tình cô thoạt nhìn tựa hồ rất không tốt, lông mày cũng sắp vặn thành một đường, sắc mặt còn có mấy phần trắng xám.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn cô như vậy, mày nhíu lại nhăn.
Chuẩn bị giở thủ đoạn gì đùa nghịch với anh?