Ánh mắt của anh rất đẹp và tĩnh mĩnh như một một đáy hồ trong suốt, phảng phất như xuyên qua ánh mắt anh ấy có thể nhìn thẳng tiến vào lòng anh.Giống như cô trong mắt anh cũng ở trong lòng anh.Phương Trì Hạ nhìn một hồi lâu, ngay lúc ánh mắt của Lạc Dịch Bắc ảm đảm cô nhẹ gật đầu “Tin.”Ít nhất so với Tô Nhiễm, cô tin anh ấy hơn.Ánh mắt Lạc Dịch Bắc sáng ngời, trong chớp mắt như phát ra ngàn vạn ánh sáng.Có lời này của cô đã đủ.Tính cách của Lạc Dịch Bắc từ trước đến nay đều rát lạnh lùng, chưa bao giờ để ý ánh nhìn của người khác.Nhưng lúc nhìn thấy Phương Trì Hạ gật đầu cảm xúc của anh liền bành trướng.Có một người thủy chung tin tưởng mình cảm giác cũng không tệ lắm!“Em ngu ngốc a! Vì sao lúc ây không vào? Thấy ngươi phụ nữ khác ở phòng chồng của mình, thì phải chạy vào mà bắt gian, hiểu chưa?”Biết Phương Trì Hạ tin tưởng mình, Lạc Dịch Bắc nói chuyện không chút kiêng kị, thậm chí còn có tâm tư khơi dậy cô.Anh vui đùa nói chuyện khác, một bộ dáng giọng điệu không sợ.Nếu như lúc đó cô thật sự tiến vào, chắc chắn sẽ không gây ra nhiều chuyện như vậy.Phương Trì Hạ nhìn anh một cái, đối với lời anh nói không biết làm sao. “Em đói.” Hai tay vòng lên cổ anh, cô có chút ủy khuất.Trong lòng cô căm tức mấy ngày nay không ăn được gì.“Anh đưa em ra ngoài ăn.” Lac Dịch Bắc giúp cô mang áo quần thật tốt, nắm tay cô tâm trạng vui vẻ đi ra ngoài.Lúc này đã rạng sáng, trên đường phố không có mấy ai.Gió trời rất lạnh, Phương Trì Hạ từ khi đi ra vẫn một mực kéo cao cổ áo, cái mũi đổ bừng,bộ dáng kia rất giống một con thỏ.Lạc Dịch Băc không nói gì, một tay kéo cô ra, kéo cô sát vào trong lòng của mình.Anh đi đường vẫn ngó chừng cô, khóe môi cười nhàn nhạt ôm lấy cô.Nha đầu kia, tuy không có nhiều lúc vui mừng, nhưng mà ít ít trong lúc quan trọng cô lại mang lại rung động cho anh.Loại tình huống đó mà cô chọn tin anh đến chính anh cũng không ngờ.Phương Trì Hạ như vậy, khiến cho anh một cỗ xúc động muốn yêu thương cô thật tốt.Hai người tùy tiện tìm nhà hàng ăn khuya ở bên đường, Phương Trì Hạ gọi đồ nướng, các loại hải sản, thịt cá một đống lớn cũng không sợ béo.Nhưng mà lại chỉ gọi cho Lạc Dịch Bắc một chén cháo.Lạc Dịch Bắc nhìn nhìn chén cháo trước mặt mình, lại nhìn một đống lớn trước mặt cô, khuôn mặt có chút vặn vẹo.“Vì sao anh chỉ có một chút như vậy?”“Không phải anh không thích khẩu vị nặng sao?” Phương Trì Hạ đang ăn rất ngon miệng, quay lại nói với anh một câu.“Ai nói anh không thích?” Lạc Dịch Bắc lạnh lùng cười cười, cũng mặc kệ ở đây có nhiều người, nói thêm một câu “Về phòng tùy lúc anh đều hoan ngênh!”Phương Trì Hạ bị nghẹn một chút, sắc mặt không được tự nhiên nói “Em đang nói đồ ăn!”“Con gái buổi tối không nên ăn quá nhiều!” Lạc Dịch Bắc nghênh ngang đem đồ ăn bày trước mặt cô qua, ăn hơn phân nữa.Anh quả thực không thích đồ ăn khẩu vị nặng, lần trước bị hắn giày vò đến chảy máu mũi, nhưng đêm nay lại không thấy ghét bỏ, thậm chí còn theo khẩu vị của Phương Trì Hạ uống thêm mấy lon bia.