Ánh mắt Lạc Dịch Bắc sắc bén nhìn cô ta, bất động thanh sắc nhìn chằm chằm cô ta thật lâu, cho đến khi xương sống lưng Tô Nhiễm nhịn không được có chút lạnh cả người, anh lại chỉ là nhàn nhạt ném câu tiếp theo: "Chuyện lần trước, anh không hy vọng có lần thứ hai”.
Thân vừa chuyển, liền tiến vào gian phòng của mình.
Anh không chỉ trích cô ta, mà.nguyên nhân đó, kỳ thật trong lòng Tô Nhiễm rất rõ ràng.
Anh vô tình với cô ta, thế nhưng còn có nguyên do khác.
Chính là quan hệ giữa hai nhà, cùng với chuyện khi còn bé đã từng phát sinh!
Tô Nhiễm cứng ngắc đứng ở chỗ cũ, thân thể hơi hơi run rẩy.
Ánh mắt nghiêng đi, bất động thanh sắc nhìn chằm chằm cửa phòng của Lạc Dịch Bắc một hồi lâu, cô ta kéo cửa phòng mình tiến vào trong.
Lấy điện thoại di động ra, cô ta gọi một cú điện thoại cho ông nội Tô gia.
"Ông nội, ông giúp con một chút, giúp con một chút, con nên làm cái gì bây giờ?". m thanh cô ta rất bất lực, thậm chí khóc nức nở nồng đậm.
"Con có chuyện gì?" Ông nội Tô mày nhíu lại.
"Ông nội, con thích Dịch Bắc, ông giúp con! Không phải ông và Lạc gia có ước định sao?". Tô Nhiễm bên kia trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên oa một tiếng khóc lên.
Cô khóc đến đau lòng, loại cảm giác đó giống như là đồ vật mà mình rất thích bị tước đoạt, cô khóc làm cho ông nội Tô gia lo lắng đến đau phổi, tâm đều run lên theo âm thanh của cô.
Chính vì lời của cô khiến ông nội Tô gia trầm mặc thật lâu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Ông nội, con thực sự thích Dịch Bắc, thích hơn bất kì ai, Ông nội giúp con một lần đi được không? Hu hu..." Tô Nhiễm vẫn còn năn nỉ, khóc lạc cả tiếng.
"Nhưng mà, Nhiễm Nhiễm, chuyện ông và ông nội Lạc con ước định lúc trước không phải..." Tô gia đang muốn nói gì đó, nhưng Tô Nhiễm cũng không biết bị cái gì bỗng nhiên úp sấp một bên ho không ngừng.
Bộ dáng của cô như đang rất đau đớn, Tô gia nghe thấy mặt liền biến sắc.
"Con xem lại mình đi, tự giày vò bản thân mình như thế thì còn ra cái thể thống gì? Như cái dạng gì? Con ở lại đó cho ông, tự chăm sóc bản thân cho tốt, nghe rõ chưa!". Quát lớn một câu, Tô gia tắt điện thoại.
Tô Nhiễm nghiêng đầu, ánh mắt lẳng lặng nhìn màn hình điện thoại di động, khóe môi nhẹ cong cong.
Trong căn phòng cách vách, Phương Trì Hạ cùng Lạc Dịch Bắc vừa mới xuống máy bay, Phương Trì Hạ nói đói, Lạc Dịch Bắc lấy điện thoại gọi nhà hàng mang mấy món hải sản đến.
Phòng của anh có cái sân thượng lộ thiên, vô cùng đẹp, có thể thấy gian phòng của Tô Nhiễm bên cạnh.
Thời điểm hai người dùng cơm, bàn ăn được bày trên ban công.
Lạc Dịch Bắc ngồi đưa lưng về phía gian phòng của Tô Nhiễm, còn Phương Trì Hạ thì ngồi.đối diện.
Thời điểm dùng cơm, cũng không biết hai người trò chuyện cái gì, thỉnh thoảng lại nghe tiếng cười trong trẻo của Phương Trì Hạ vang lên.
Lúc này là buổi tối, vốn rất yên tĩnh, Tô Nhiễm dù ở trong phòng cũng có thể nghe được.
Đắc ý cái gì chứ?
Phương Trì Hạ với Lạc Dịch Bắc vẫn còn ở trên ban công, lúc Lạc Dịch Bắc gọi món khá là nhiều, đều là hải sản, tôm, cua, sò, hến.
Tình huống này nếu như đặt lúc bình thường, chắc chắn Lạc Dịch Bắc sẽ nhã nhặn một tay cầm đao, một tay cầm nĩa, phối hợp ăn, cả đầu ngón tay cũng không dính một chút dầu, còn Phương Trì Hạ thì bị bóc lột làm nô tì ở bên cạnh anh giúp anh lột vỏ.
Thế nhưng đêm nay, cũng không biết vì sao Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên chăm sóc, phục vụ cho cô.
Lúc hai người kết hôn Phương Trì Hạ cũng chưa bao giờ được anh đối đãi như vậy, bữa tối ăn rất vui vẻ.
"Anh cũng nếm thử đi!". Cô dùng chính cái nĩa đang ăn hải sản của mình, giơ tay lên, cô đưa đến trước miệng anh