Trong nhà họ Kỷ, Kỷ Ngải dõi mắt nhìn theo hai người rời khỏi, tầm nhìn dừng lại ở hướng họ vừa mất hút, rất lâu vẫn chưa định thần lại.
Từ đầu đến cuối Kỷ Nam Ưu bình thản nhìn cảnh này, khẽ nhắm mắt lại, gương mặt nghiêm nghị, "Con và Dịch Bắc không hợp nhau!"
"Cha..." Kỷ Ngải quay đầu lại, định nói gì đó, nhưng mà, vừa thấy gương mặt hiếm khi nghiêm khắc của ông, lại thu hết vào trong.
"Đi xin lỗi!" Kỷ Nam Ưu buông một câu, thậm chí cũng không nói lời dư thừa, để cô ở lại với gương mặt kinh ngạc, quay người đi vào trong nhà.
"Cha!" Kỷ Ngải đuổi theo, còn định nói gì đó, nhưng mà, Kỷ Nam Ưu để lại cho cô, lại là một bóng lưng lạnh lẽo.
Ông rất hiếm khi nghiêm nghị như thế, đây là lần đầu tiên...
Bên ngoài biệt thự, xe của Lạc Dịch Bắc vẫn chưa rời đi.
Hai người ngồi ở ghế sau, Phương Trì Hạ vẫn chưa chịu mở mắt, chỉ cuộn người cọ vào người anh, cảm giác cứ như là đang cọ vào cội nguồn ấm áp nào đó.
Một người đàn ông thể lực cường tráng như Lạc Dịch Bắc, bây giờ bị cô suốt quãng đường dụi vào người như vậy mà đi ra, đến sau khi lên xe lại cọ lâu như thế, lúc này trên người giống như có lửa, rất là không thoải mái.
Gương mặt thâm trầm, anh lạnh nhạt gọi cô một tiếng, "Tỉnh lại!"
"Lạnh..." Phương Trì Hạ không quan tâm anh, giống như đang nói mê vậy, trong miệng chỉ không ngừng kêu lạnh.
"Tỉnh lại" Lạc Dịch Bắc mất kiên nhẫn gọi cô thêm một tiếng.
Cô gái trong lòng dường như có chút không dễ chịu, nhiệt độ cơ thể cũng thật sự rất lạnh, giữa buổi trưa, thân nhiệt lại có thể bị lạnh!
Lạc Dịch Bắc bình thản nhìn chằm chằm cô một lúc, lại nhìn mặt trời bên ngoài cửa xe, có chút đau đầu mà xoa xoa thái dương.
Phương Trì Hạ bình thường không như thế, trêu chọc đến cô, ngang ngược như gì, còn dám ba lần bốn lượt cãi nhau với anh, từ lúc nào lại mềm yếu như vậy?
Phương Trì Hạ trong lòng anh dường như có chút dấu hiệu tỉnh lại, còn cố gắng cuộn người vào trong lòng anh.
Lạc Dịch Bắc để mặc cô làm, để mặc cho cơ thể đẫm ướt của cả hai dính với nhau, cũng không ngăn cản.
Nâng tay cô lên, cảm nhận cảm giác lạnh ngắt trong lòng bàn tay cô, nhíu mày lại, anh cũng không biết bản thân bị sao, lại có thể bất giác mà lấy tay mình áp lên tay cô, giúp cô sưởi ấm.
Động tác của anh rất chậm rãi, chỉ muốn thông qua ma sát tạo nhiệt để cô ấm áp một chút.
Lòng bàn tay của anh, ấm nóng.
Lòng bàn tay của cô, lạnh cóng.
Hai thân nhiệt tuyệt nhiên trái ngược, chuyền qua lòng bàn tay mỏng manh, từ cơ thể anh chuyền đến cho cô, tay của Phương Trì Hạ dường như ấm hơn một chút.
Lạc Dịch Bắc giúp cô sưởi ấm tay, sau đó lại ôm lấy cô giúp cô che chắn cánh tay và cơ thể.
Anh vẫn cứ làm hành động này, cũng không biết qua được bao lâu, cơ thể của Phương Trì Hạ rõ ràng ấm lên không ít, nhưng người lại vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lạc Dịch Bắc vốn không phải người nhẫn nại gì, có thể làm được đến bước này, đã rất là hiếm thấy rồi.
Ánh mắt chuyển sang mặt của cô, nhìn chằm chằm cô một lúc, cũng không quan tâm cô nghe thấy hay không, anh đột nhiên nguy hiểm cực kỳ mà buông một câu, "Trong vòng ba giây mà không mở mắt, tôi sẽ tập thể dục làm nóng người giúp cô!"
Lời nói mang tính ám chỉ, mang đầy sự cảnh cáo.
Còn cảnh cáo điều gì, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra.