Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 120

Chương 120

“Ah-”

Lâm Duyệt bị túm lấy cánh tay, quay đầu lại nhìn thấy máy tên to cao lực lưỡng, lập tức lớn tiếng kêu lên, “Các người là ai? Định làm gì hả? !”

“Bớt nói nhảm!”

Hai tên đàn ông mỗi tên túm lấy một bên cánh tay cô, kéo mạnh cô về phía chiếc xe.

“Thả ra! Các người thả tôi ra, ưm…”

Lâm Duyệt bị bịt kín miệng.

“Chị!

Lâm Quán Quán muốn đến giúp nhưng lập tức liền bị hai tên đàn ông chặn đường đi. Tổng cộng có 6 tên, 2 tên kéo Lâm Duyệt lên xe, 4 tên còn lại vây xung quanh Lâm Quán Quán.

‘DIƠi,.– “Đừng sợ!”

“Tâm Can không sợ! Anh cũng không sợ.”

Lâm Quán Quán bảo vệ hai đứa trẻ ở phía sau mình, thấy mấy tên vây xung quanh cô tiến đến, Lâm Quán Quán lạnh mặt, một cước nhắm vào mặt một tên trong số đó rồi đạp tới.

“Ah-”

Bị đạp mạnh một cú vào mặt, tên kia lập tức liên ôm mặt kêu gào.

“Mẹ nó! Là một đứa không dễ đối phó! Tất cả cùng lên!”

3 tên còn lại cùng nhau xông lên, Lâm Quán Quán phải bảo vệ hai đứa trẻ, lại còn bị thương, bị khống chế mọi chỗ.

Chính vào lúc này!

1 tên lao đến túm lấy cánh tay của Lâm Quán Quán, thật trùng hợp, lại đang nắm đúng vào chỗ cô bị thương.

Vết thương vốn đang hơi khép lại, máu lập tức liền chảy tung tóe.

Màu máu thắm đấm.

“Con đàn bà này bị thương rồi, đúng là trời cũng giúp mình mà!”

Tên đang nắm lấy cánh tay cô siết chặt tay. Cô kêu kêu đau một tiếng, sắc mặt bỗng chốc tái đi.

“Đám người xấu xa này!”

Tâm Can thấy vậy, ôm lấy đùi của tên đó mà cắn mạnh.

*Ah-—”

“Con nhãi con, ông cho mày chết!”

Tên đó đá Tâm Can một cước, sắc mặt Lâm Quán Quán thay đồi, không ngờ rằng cô buông Lâm Duệ ra, vung tay ra đỡ bắt lấy chân của tên đó, một cước đá vào bộ hạ hắn.

“Ah–”

Tên đó kêu thảm một tiếng, ôm lấy thân dưới của mình ngã xuống đát, đau đến nhễ nhại mồ hôi lạnh.

Mà khoảnh khắc lúc Lâm Quán Quán buông tay, Lâm Duệ lập tức bị mấy tên bên cạnh chờ thời cơ bắt đi.

Cùng lúc đó, mấy người vệ sĩ trốn trong góc tối phát hiện có điều gì đó không đúng liền chạy tới, máy tên kia thấy không ổn, tên cầm đầu kêu lớn một tiếng.

“Rút!”

“Nhưng mà con nhỏ kia…”

“Câm mồm! Rút mau!”

Máy tên đó ôm Lâm Duệ lên chiếc xe 16 chỗ.

Sắc mặt Lâm Quán Quán thay đổi, “Duệ Duệt I7 “Mamil”

Lâm Quán Quán chạy đuổi theo, nhưng động cơ đã nỗ máy, hai chân cô sao mà đuổi theo được chiếc xe chứ?

Cô ráng sức chạy nhanh, nhưng vẫn mở to mắt nhìn chiếc xe dần biến mắt khỏi tàm mắt của mình.

Lâm Quán Quán mở to mắt!

“Duệ Duệt !”

Lâm Quán Quán không nghĩ ngợi gì liền cướp lấy chiếc xe taxi rồi đuổi theo.

*Dì ơi!”

Vệ sĩ vội đến kéo cô lại, “Thưa cô, không thể đi được, nguy hiểm!”

“Buông tay ra! Các người buông tay ra cho tôi! Các người làm ăn cái kiểu gì thế hả? Thấy có kẻ xấu đến còn không mau tới, thế mà lại để bọn chúng bắt anh đi mát rồi! Hu hu..tất cả là tại mình, nếu không phải vì cứu mình, dì Quán Quán cũng sẽ không buông tay, anh cũng sẽ không bị bắt đi.”

Tâm Can bắt đầu khóc lóc, cô vội cởi ba lô trên người xuống, bắm số gọi điện thoại.

Điện thoại vừa kết nối, cô liền bật khóc gọi, “Babal”

Phòng họp.

Tiêu Lăng Dạ đang nghe các chủ quản báo cáo công việc thì điện thoại riêng của mình bỗng nhiên vang lên, anh cúi đầu nhìn, là Tâm Can gọi.

Tâm Can rất ít khi gọi điện đến khi anh đang làm việc.

Anh giơ tay lên ra hiệu tạm thời ngưng báo cáo.

Anh bắm nút nghe.

“Tâm Can…”

“Babal”

Giọng nói xen lẫn tiếng khóc nức nở của Tâm Can lập tức truyền đến, “Babal Baba mau đến đây! Anh với dì bị người ta bắt cóc mất rồi! Một mình dì Quán Quán đuổi theo rồi, baba mau đến đây đi!”

Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ thay đổi!

Anh đứng phát dậy khỏi ghé, bước nhanh ra ngoài.

Mọi người nhìn nhau không hiểu gì.

Tiêu Lăng Dạ ở công ty trước nay đều không biểu lộ cảm xúc ra ngoài mặt, vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng. Hôm nay là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy sắc mặt anh có thay đổi lớn đến vậy.

Các vị cao tầng nhìn nhau không hiểu, hỏi cũng không dám hỏi.

Tiêu Diễn thấy tình hình không đúng, vội vàng để lại một câu “Cuộc họp tạm dừng”, sau đó chạy đuổi theo.

“Vị trí”

Tâm Can nhanh chóng gửi ví trí chỗ của mình.

“Hướng đi!”

*Là một chiếc xe 16 chỗ đi về hướng tây.”

“Ba biết rồi, con ngoan ngoãn quay về với vệ sĩ đi.”

“Baba, ba nhất định phải cứu được anh với dì…”

Tiêu Lăng Dạ bước nhanh ra ngoài, toàn thân tỏa ra sát khí, nhưng lại hết sức dịu dàng có gắng vỗ về cô, “Yên tâm! Baba nhất định sẽ cứu anh và dì bình an trở về.”

Cúp máy, sắc mặt Tiêu Lăng Dạ lập tức bao phủ một lớp băng ngàn năm.

*A Diễn!”

“Cót”

“Lập tức điều người xem camera toàn bộ con đường phía tây lối vào chính của cửa hàng bách hóa Ngân Lâu, yêu cầu các bộ phận liên quan phối hợp hỗ trợ, nhìn thấy xe 16 chỗ nào đều phải ngăn lại.”

*Vâng!”

Thang máy dùng riêng của Chủ tịch đi thẳng xuống tầng 1, Tiêu Diễn đã gọi điện xuống dặn dò công việc hết rồi, anh lúc này mới có thời gian để hỏi, “Anh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”

“Lâm Duyệt với Duệ Duệ bị bắt cóc, Quán Quán đuổi theo tồi”

Sắc mặt Tiêu Diễn thay đổi, “Tâm Can đâu?”

“Không phải nhằm vào Tâm Can.”

Nếu mà là nhằm vào Tâm Can thì đám người đó chắc sẽ dồn lực lượng vào Tâm Can, mà sẽ không bắt cóc hai người không liên quan.

Trong lúc nói, Tiêu Lăng Dạ đã ngồi vào trong chiếc xe thể thao đỗ dưới lầu rồi, Tiêu Diễn nhanh chóng ngồi vào ghế phụ bên cạnh rồi thắt đai an toàn. Tiêu Lăng Dạ khởi động máy, chiếc xe lao ra ngoài như mũi tên rời khỏi cung.

Tiêu Diễn nhìn trán ông anh mình nổi những đường gân xanh, với ngón tay trắng bệch vì nắm chặt cái vô-lăng, thầm toát mồ hôi lạnh giùm đám người kia.

Chiếc xe 16 chỗ chạy qua các con đường lớn rồi ngõ nhỏ, cuối cùng dừng lại trước cửa một khách sạn xa hoa.

Mấy tên cao to lực lưỡng bịt miệng Lâm Duyệt và Duệ Duệ, vào khách sạn qua cửa hông, rồi đi thang máy lên tầng 12.

“Ưm, ưm ưm…”

“Ngoan ngoãn chút đi!”

Tên bịt miệng định vả nhưng lại bị tên khác ngăn lại, “Làm cái gì đấy? Quên là chủ thuê nói gì rồi à?”

Tên kia tức tối bỏ tay xuống.

Chủ thuê?

Lâm Duyệt nhíu mày, “Ai bảo các người đên bắt chúng tôi?”

“Bớt nói nhảm! Đợi chút nữa là mày sẽ biết.”

Mấy tên đó đưa Lâm Duyệt cà Lâm Duệ đến trước cửa một căn phòng, dùng thẻ phòng mở cửa, đẩy mạnh hai người vào trong.

Hai người ngã mạnh xuống đất, may là có sàn dưới đất nên không đến nỗi ngã đau lắm. Mấy tên vứt hai người vào trong phòng, khóa cửa lại rồi rời đi.

“Duệ Duệ!” Lâm Duyệt vội đỡ cậu dậy, “Ngã có đau không?”

Lâm Duệ lắc lắc đầu.

“Đừng sợ, dì sẽ bảo vệ cho con.”

Trên mặt Lâm Duệ không chút biểu cảm, không có biểu hiện sợ hãi gì.

Trong phòng không có một ai.

Lâm Duyệt thăm dò đi mở cửa, kết quả đương nhiên là không mở ra được. Hai người lại kiểm tra phòng một lượt, trong phòng cũng không có bất kỳ nơi nào có thể trốn ra được.

Lâm Duyệt có gắng hết sức kìm nén nỗi sợ.

“Duệ Duệ…”

“Dì đừng sợ, nếu đã đưa mình đến khách sạn mà không phải nơi khác thì chứng tỏ bọn họ không muốn giết người, chắc là có âm mưu khác.”

Lâm Duệ bình tĩnh phân tích.

* Âm mưu?”

“Vâng!” Cậu nhóc gật đầu, “Bây giờ, mình chỉ cần yên tâm đợi là được.”

Cô đúng là vô dụng!

Vậy mà còn không bằng một đứa trẻ con.

Lâm Duyệt hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

Rất nhanh.

“Cạch–” một tiếng, cửa phòng được mở ra từ bên ngoài.

Lâm Duệ bỗng ngẳng đầu, “Đến rồi!”