Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 17: Có chuyện?

Ngủ đến nửa đêm, Lâm Quán Quán giật mình tỉnh giấc bởi tiếng động ngoài phòng khách.

Lâm Quán Quán nhìn đồng hồ.

Hai giờ sáng.

Ngoài cửa số không còn gió lớn, mưa đá cũng đã tạnh.

Hai đứa trẻ đều đang say giấc nồng, Lâm Quán Quán rón rén xuống giường ra kiểm tra.

Cô đầy nhẹ cánh cửa phòng ngủ.

Đèn phòng khách sáng choang, không bật điều hòa nóng nực vô cùng. Tiêu Lăng Dạ đang rót nước trước bàn ăn, anh vừa rót vừa nghe điện thoại, hạ giọng xuống rất thấp, có vẻ như là đang bàn chuyện công việc.

Nghe tiếng mở cửa, Tiêu Lăng Dạ ngoảnh lại, nhìn thấy Lâm Quán Quán, ánh mắt anh tối sầm lại.

Có thể nhận thấy cô đang cố tình tránh bị hiểu nhầm.

Trời oi ả như thế mà cô mặc bộ đồ ngủ dài tay, không hở bắt kì một chỗ nào cần hở, nhưng có lẽ do cô vừa mới tỉnh giấc nên mắt còn líu dìu, mái tóc dài hơi rối, hai má ửng hồng, cám dỗ người ta gây án còn hơn cả cố tình mê hoặc.

Cả tối không bật điều hòa nhưng Tiêu Lăng Dạ không hề thấy nóng, thế mà lúc này lại cảm thấy mồm miệng khô khốc…

Cổ họng Tiêu Lăng Dạ cuộn lại, uống hết một cốc nước lạnh, cơn khô nóng mới giảm đi phần nào.

Anh cắt di động, “Bị tôi đánh thức?”

Cô nào dám nói là bị đánh thức, Lâm Quán Quán dụi mắt, “Không, tự dưng không ngủ được nữa thôi…”

“Vừa hay, tôi cũng không ngủ được, qua đây ngồi!”

“Làm?”

Lâm Quán Quán hốt hoảng!

Cô bắt giác vòng tay ôm ngực, nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Dạ như đề phòng sói dữ.

Tiêu Lăng Dạ nhướn mày, chỉ vào ghế sofa, “Tôi nói là ngồi xuống đây, đầu cô nghĩ gì vậy?”

“Ha, ha ha!” Lâm Quán Quán bối rối chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào, cô cười khan và nói, “Tôi có nghĩ gì đâu, ha ha…

Thấy trời nóng quá, ngồi ghế sofa lại chẳng nóng hơn à.” Cô vội vàng bẻ lái, “Muộn thế này rồi, anh vẫn chưa ngủ, lạ giường à?

Tiêu Lăng Dạ không biết trả lời sao.

Thực tế, anh bị mất ngủ trầm trọng.

Thuốc ngủ.

Đồ uống có cồn.

Í Anh đã từng dùng những cách này những hiệu quả không mây rõ rệt.

Tống Liên Thành ở bệnh viện Khang Hoa cũng thuộc đám anh em chơi với nhau từ nhỏ của anh, nhà anh ta mở bệnh viện, con cái trong nhà cũng đều theo học ngành y, để chữa bệnh mắt ngủ cho anh, Tống Liên Thành còn học cả chuyên ngành thôi miên, nhận được bằng chứng nhận nhà thôi miên cấp quốc gia, thế nhưng… thuật thôi miên của anh ta vẫn không mấy phát huy tác dụng với anh.

Anh đã không nhớ được bao nhiêu năm rồi chưa từng ngủ một giấc ngon lành nữa.

“Lại đây!”

xả”

Lâm Quán Quán sợ lại gây ra hiểu lầm gì, nhích từng bước tới bên ghế sofa ngồi xuống, thấy vậy, Tiêu Lăng Dạ cầm hai cốc nước đi tới, đưa cho cô một cốc, rồi ngồi xuống cạnh cô.

Khoảng cách giữa hai người cùng lắm hà hai mươi xen ti mét.

Lâm Quán Quán dịch sang bên cạnh, dịch nữa, dịch thêm nữa.

Cô ngồi xuống thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Lăng Dạ.

“Sao, sao thế?”

*Dịch nữa là rơi xuống đất đấy.”

“Ha hai”

Lâm Quán Quán không dám nhích thêm, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cách nhau không xa, Tiêu Lăng Dạ có thể ngửi thấy hương thơm phảng phất trên người cô, mùi hương đó không phải hương nước hoa hàng hiệu, mà là mùi thơm thanh mát tự nhiên, khiến cho người ta an lòng.

“Mấy hôm trước cô cứu Tâm Can, tôi vẫn chưa cảm ơn cô.”

“Không cần, không cần, tình cờ thôi mà, tôi cũng có duyên với Tâm Can, cũng không biết tại sao mà nhìn cô bé tôi cảm thấy rất thích.”

*Út”

Lâm Quán Quán bưng cốc nước, “Anh Tiêu, mạo muội hỏi một câu này, mẹ của Tâm Can đâu?”

“Không biết.”

“Hả?”

“Tâm Can là một bắt ngờ, tôi không hay biết mẹ con bé là ai.”

Khóe miệng Lâm Quán Quán co giật, đời tư của gã này phóng túng vậy sao?

“Đừng hiểu nhầm, là sau một lần tôi say rượu, tỉnh dậy thì không thây người đâu cả.”

Quỷ mới tin!

Nhưng đây không phải là điểm mắu chốt mà cô quan tâm.

Lâm Quán Quán gật gù, “Cũng tức là, từ nhỏ Tâm Can đã không có mẹ?”

Hèn chỉ!

Lâm Quán quán thở dài, “Anh Tiêu, tôi phân tích qua một chút, anh nghe xem có đúng không nhé. Sở dĩ Tâm Can lệ thuộc vào tôi, trên thực tế chỉ vì thiếu tình mẫu tử, lại cộng thêm lịch sử xem mắt của anh làm cho cô bé không có cảm giác an toán, nên mới sinh ra tâm lý nỗi loạn, đúng lúc này thì tôi xuất hiện, lại có thêm Duệ Duệ bằng tuổi, nên Tâm Can mới thích tôi như vậy.”

Tiêu Lăng Dạ nhắm nửa mắt dựa lên sofa, “Có lẽ!”

“Thực ra tình huống này cũng dễ giải quyết thôi, cô bé thiếu tình mẫu tử thì anh hãy tìm cho cô bé một người mẹ mà nó yêu quý là được.”

Tiêu Lăng Dạ nhìn Lâm Quán Quán vẻ trầm tư, “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Lâm Quán Quán, “…”

Sao cô có cảm giác đang vác đá ghè chân mình vậy nhỉ?

5 Cô cười khan, cầm cốc lên, uống mấy ngụm hòng che đậy cảm xúc, động não suy nghĩ xem làm cách nào có thể dập tắt suy nghĩ đáng sợ của anh ta.

Thoáng chốc, cả hai người chìm vào im lặng.

Phòng khách yên tĩnh chỉ nghe thấy được tiếng gió xào xạc ngoài khung cửa.

Một lúc lâu sau.

Không nghĩ ra được cách gì, hai mắt Lâm Quán Quán díp lại, đầu óc cũng mơ màng. Cô ngáp dài, đang định tìm lí do về phòng ngủ. Đột nhiên… thấy nặng trĩu, Tiêu Lăng Dạ đổ cả người đè tới.

“ÁI” Mặt Lâm Quán Quán biến sắc, tỉnh cả ngủ, cô cũng quên béng cả sợ hãi, giận dữ quát, “Tiêu Lăng Dạ, anh làm gì đấy?”

Lâm Quán Quán đây mạnh anh ra, nhưng anh cao lớn, còn cô thì bé nhỏ, làm sao đây đượ!

c Lâm Quán Quán vừa lo vừa giận, lớn tiếng quát lên, “Tiêu Lăng Dạ anh là đồ yêu râu xanh biến thái thần kinh! Trời mưa đá tôi có lòng tốt cho anh và Tâm Can ở lại qua đêm, anh báo đáp tôi như thế đấy hả? Anh cút ra ngay cho tôi, không cút xéo là tôi hét lên đấy, đến lúc đó cho Tâm Can trông thấy, hình tượng ví đại của anh trong lòng con bé sụp đỗ hết!”

Tiêu Lăng Dạ chỉ gục lên người cô bắt động.

Có, có gì đó không ổn!

Lâm Quán Quán giãy giụa ngắng lên, thì thấy Tiêu Lăng Dạ gục trên người cô, hai tay buông thống, hai mắt nhắm nghiền.

Lâm Quán Quán cả kinh!

Làm, làm sao thế này?

Cô thử đẩy vai anh, “Tiêu Lăng Dạ? Tiêu Lăng Dạ?”

Tiêu Lăng Dạ vẫn im lìm.

Thế này… là bị làm sao?

Lâm Quán Quán nuốt nước bọt, kề ngón tay dưới mũi anh, cảm thấy hơi thở của anh đều đặn, lúc này mới thả lỏng cơ thẻ.

Thế là… ngất à?

Đang yên đang lành sao lại ngất đi?

Lâm Quán Quán ra sức hất Tiêu Lăng Dạ ra ghế sofa, cô bất giác định về phòng lấy điện thoại gọi cho Hứa Dịch.

Áo bị kéo căng, thì ra là Tiêu Lăng Dạ nắm chặt lấy quần áo cô, không sao gỡ ra được, Lâm Quán Quán thử bẻ tay anh ra, nhưng tay anh rắn như đá, cô đã gắng hết sức mà không bẻ đượ!

c “Chết tiệt!”

Vật vã hồi lâu, chưa kể không gỡ được tay ra mà chính cô còn mệt mướt mồ hôi.

Lâm Quán Quán không đi được, đành phải móc di động trong túi Tiêu Lăng Dạ, vừa rồi cô thấy Tiêu Lăng Dạ gọi điện thoại, sau đó tiện tay bỏ di động vào trong túi quần.

Cô cúi người, luồn tay vào túi quần anh lần tìm, nhưng túi quần anh quá sâu, cô lần mãi mà không thấy gì.

Sờ mãi sờ mãi… di động thì không thấy mà lại cảm thấy chỗ nào đó dưới tay, cứng ngắc!