Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 2

Ba năm sau!

Sân bay Vân Thành!

Giữa đại sảnh sáng rực, hành khách đang xếp hàng lấy hành lí, một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần lặng yên đứng giữa đám đông, như một nguồn sáng thu hút lạ thường.

Ánh mắt của cánh đàn ông như thiêu đốt vì mê mẩn, ánh mắt của đám phụ nữ lại ngập tràn ngưỡng mộ và đố kị.

Người phụ nữ vận chiếc váy dài bó sát màu đỏ thẫm, làm nổi bật làn da trắng ngần.

Gương mặt tuyệt đẹp!

Vòng eo thon thả!

Đôi chân thon dài!

Gợi cảm, quyến rũ, mang sức hút chí mạng như loài hoa anh túc!

Cánh đàn ông đảo mắt trộm nhìn cơ thể cô, nhưng ngại vì vẻ mặt lạnh lùng nên không ai dám tiến tới bắt chuyện.

“Mẹ!”

Cậu bé con bên cạnh cất tiếng gọi, đám đông liền trông thấy vẻ lạnh lùng trên mặt người phụ nữ như tuyết đầu mùa gặp được nắng ấm, thoáng chốc đã chảy tan, cô cúi xuống bế cậu bé lên, nhìn vẻ đáng yêu của cậu thực sự không nhịn được thơm “chụt” lên má.

Tai cậu bé đỏ bừng

Lâm Quán Quán bật cười với phản ứng của cậu chàng.

“Bố nuôi gửi tin nhắn, bảo sẽ đợi mẹ con mình ở bãi đỗ xe ngoài cửa ra, kêu chúng ta nhanh lên.” Cậu chàng nghiêm nghị.

“Được!”

Đối diện với ánh nhìn chòng chọc của đám đông, cậu chàng nhíu chặt đôi mày, cảnh cáo người lạ chớ lại gần.

Nhưng dáng vẻ dễ thương lại càng khiến đám con gái xiêu lòng.

Đám phụ nữ trong sân bay trầm trồ!

Trời ơi!

Đáng yêu quá!

Cậu bé chừng ba bốn tuổi, nhưng đã chớm thấy được nét đẹp họa thủy, tóc ngắn mềm mại đen nhánh, phần tóc mái lưa thưa che đi vầng trán cao, dưới đôi chân mày lưỡi kiếm là cặp mắt sáng như sao, sống mũi dọc dừa, làn môi hồng phấn tựa hoa anh đào, lại thêm làm da trắng như trừng gà bóc, thực không khác gì người mẫu bước ra từ tạp chí.

Đám con gái hai tay ôm ngực!

Ôi!

Đáng yêu quá!

Muốn bắt về quá!

Người phụ nữ không ai khác chính là Lâm Quán Quán đã xa Vân Thành ba năm, còn cậu bé bên cạnh chính là đứa con trai cô sinh non ba năm về trước.

Ba năm trước, cô chảy nhiều máu sau cú sút của Tiêu Dục, cộng thêm mấy cú đá bồi của Tôn Hà Anh, cô mất máu trầm trọng rơi vào hôn mê sâu.

Quả nhiên Tôn Hà Anh muốn tiễn cô về với mẹ mình, nên đã sai người ném cô xuống biển.

Có lẽ là số cô chưa tận, đám người Tôn Hà Anh vừa bỏ đi thì biển bắt đầu dậy sóng, cô được sóng biển đẩy dạt vào bờ, được người tốt đưa đến bệnh viện.

Sau nửa tháng hôn mê cô mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh, trên bụng cô có một vết sẹo do sinh mổ và một đứa con yếu ớt!

Kết quả siêu âm trước đó của cô cho biết cô sẽ sinh đôi.

Tình trạng của cô khi được đưa vào viện rất khẩn cấp, bác sĩ đã mổ lấy thai nhưng hai đứa trẻ chỉ sống được một, bác sĩ nói, đứa con gái đã mất của cô chết do bị va đập mạnh… tình hình đứa còn sống cũng không mấy lạc quan, sau khi ra đời, cậu con trai có nhiều chỗ bị gãy xương, cả người thâm tím vết máu bầm…

May sao, thằng bé mạng lớn, sau nửa tháng nằm trong lồng kính đã sống sót được.

Khi chưa thấy con, cô không muốn có đứa con này, vì sự tồn tại của đứa trẻ luôn nhắc nhở cô từng giờ từng phút rằng cô đã từng ngụ ngốc đến nhường nào!

Nhưng lần đầu tiên gặp con, cô đã mềm lòng!

Một đứa trẻ không hay biết gì ngoài ngày ngày hết ăn lại ngủ, mình mẩy đỏ hỏn nhăn nhúm, như một ông cụ, chẳng đáng yêu chút nào.

Nhưng khi ngón tay cô chạm khóe môi cậu bé, cậu liền mút lấy chùn chụt.

Khoảnh khắc ấy như một sợi dây bỗng chốc nối liền trai tim hai mẹ con lại với nhau, khoảnh khắc ấy cô đã quyết định bất kể sau này có khó khăn gian khổ cách mấy, cô cũng sẽ nuôi nấng đứa trẻ này khôn lớn thành người.

Sau khi ra viện, cô có về nhà một lần.

Người nhà đã tổ chức tang lễ cho cô.

Cô bị người ta giết người diệt khẩu, lại biết quá nhiều bí mật của Tôn Hà Anh, nếu như tiếp tục ở lại Vân Thành, chưa biết được lúc nào sẽ đụng độ những kẻ đó, nên cô lập tức quyết định mang theo con ra nước ngoài.

Chân ướt chân ráo tha hương, hết thảy mọi thứ đều khó khăn, phận gái như cô, không có học vấn cũng không có sở trường gì. Chỉ có thể làm tạp vụ, rửa bát trong nhà hàng Trung Hoa, mang theo đứa con chưa đầy tháng, thời gian đầu cô thực sự suy sụp, mỗi ngày chỉ được ngủ ba bốn tiếng, cũng may đã vượt qua được hết.

Được cái cậu con trai thì ngoan ngoãn, từ nhỏ không cần phải lo lắng nhiều, đợi khi con được nửa tuổi là cô thuê bảo mẫu tới chăm con, phần mình thì nhen nhóm ước mơ, ghi danh thi vào trường Đại học nghệ thuật New York. Thời điểm ấy cô giống như miếng bọt biển ngâm trong nước, hấp thu kiến thức một cách điên cuồng.

Cô thề rằng mình phải trở nên mạnh mẽ!

Mạnh mẽ để có thể đưa những kẻ sát nhân kia ra trước công lý!

“Mẹ…”

“Ơi?” Lâm Quán Quán sực tỉnh ra, nhìn thấy khuôn mặt lo âu của con trai, “Sao thế con?”

“Bố nuôi gọi chúng ta mấy lần rồi mà mẹ không nghe thấy!”

“Xin lỗi cục cưng nhé, mẹ vừa mải nghĩ ngợi quá!”

Ngẩng đầu lên, quả nhiên đã thấy cửa ra ga nội địa, Hứa Dịch mỉm cười vẫy tay với họ, nhìn thấy hai mẹ con đi tới, anh ta rảo bước lại nhân tiện đón lấy hành lý từ tay Lâm Quán Quán.

“Không cần, tự em xách được.”

“Khách sáo với anh làm gì!”

Hứa Dịch tươi cười vuốt tóc anh bạn nhỏ, cất tiếng chào hỏi cậu bé: “Duệ Duệ, có nhớ ba nuôi không?”

“Ba nuôi!” Cậu nhóc chau mày phản đối, “Không được xoa đầu đàn ông!”

Đàn ông?!

Lâm Quán Quán ngây người, thấy cậu nhóc lắc đầu nguầy nguậy cho bàn tay trên đầu mình văng ra, nói giọng nghiêm túc: “Con đã qua sinh nhật ba tuổi ở nước M rồi, tuổi lên ba là đường phân thủy, trước ba tuổi đều là con nít ranh, qua ba tuổi là thành đàn ông rồi, bố nuôi, sau này không được xoa đầu con nữa.”

“Được được được, Duệ Duệ của chúng ta sau này đã là chàng trai bé nhỏ rồi. Vậy thì xin hỏi chàng trai bé nhỏ, ba nuôi có thể bế con được không, mẹ của con là phụ nữ chân yếu tay mềm, mẹ bế con mệt lắm đó.”

“Được ạ!”

Cậu nhóc giang rộng tay với Hứa Dịch, anh ta cười rạng rỡ ôm cậu nhóc vào lòng, sải bước đi trước, “Đi! Ba nuôi đã đặt phòng ở Khê Thủy Nhân Gia để đón tiếp hai mẹ con. Bây giờ sẽ đưa hai mẹ con đi ăn món Trung Quốc chính thống!”

“Đi thôi!”

……

“Anh Dục? Anh Dục!”

“Ơi?”

Tiêu Dục định thần lại, “Sao thế?”

Lâm Vi ngờ vực nhìn theo ánh mắt của Tiêu Dục, lại chỉ thấy những khách du lịch ra vào cửa sân bay, cô ta ôm cánh tay Tiêu Dục, “Anh Dục trông thấy người quen à?”

“Không, chắc là nhìn nhầm thôi…”

Không!

Chắc chắn là anh ta hoa mắt nhìn nhầm!

Sao anh ta có thể trông thấy Lâm Quán Quán được!

Người đàn bà đó đã qua đời từ ba năm trước, khi ấy chính mắt anh ta thấy cô chảy rất nhiều máu.

Ba năm qua, Tiêu Dục luôn cảm thấy áy náy với Lâm Quán Quán.

Năm xưa, Lâm Quán Quán lấy dao gọt hoa quả đâm Lâm Vi, đã thế cô lại còn nói với anh ta rằng chính Lâm Vi dùng dao tự sát, cơn phẫn nộ bùng lên anh ta đã đạp thẳng chân vào bụng Lâm Quán Quán.

Lúc ấy, dòng máu tươi chảy dọc đùi cô.

Anh ta quá lo cho Lâm Vi nên không nghĩ ngợi gì mà bế Lâm Vi đến thẳng bệnh viên, đợi đến khi từ bệnh viện trở về, anh ta lại hay tin Lâm Quán Quán chết vì mất quá nhiều máu.

Mất quá nhiều máu!

Và cú sút ấy là do anh ta làm…

“Anh Dục?”

“Ơi!” Tiêu Dục hít sâu mọt hơi, lấy lại bình tĩnh vòng tay ôm eo Lâm Vi, “Lần này ra nước ngoài quay ngoại cảnh có thuận lợi không?”

“Cũng tạm ổn, chỉ nhớ anh thôi!”

“Ngốc này!” Tiêu Dục giơ tay quẹt mũi cô ta, “Biết em mấy bữa nay không được ăn ngon nên đã đặt sẵn phòng ở Khê Thủy Nhân Gian rồi, đi thôi!”

“Anh Dục tốt nhất trên đời!”