Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 50: Trả thù cho Mommy

“Mommy về rồi…”

“A….Dì Quán Quán”

Hai đứa nhỏ đang ngồi xếp gỗ ở phòng khách, nhìn thấy Lâm Quán Quán, hai đứa nhỏ mắt sáng lên, lập tức chạy tới.

Lâm Quán Quán ngồi xuống, tay phải ôm một đứa, tay trái ôm một đứa, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cả người đang cảm thấy run lạnh cũng trở nên ấm áp.

“Hai đứa ở nhà có ngoan không?”

*“Ngoan ạ. Tâm Can đều nghe theo lời anh trai.” Tâm Can chu miệng lên nói, lúc cô bé chuẩn bị thơm Lâm Quán Quán thì sắc mặt cô bé thay đổi: “Cô Quán Quán, mặt của dì bị sao vậy?”

Lâm Duệ cũng nhanh chóng nhìn qua đó.

Lâm Quán Quán vô thức che mặt lại, “Không sao đâu…”

“Còn nói không sao ạ, mặt bị sưng lên, còn đỏ nữa.” Tâm Can có chút tức giận, “Rốt cục là có chuyện gì vậy ạ, cô Quán Quán, có phải cô ở đoàn làm phim bị người khác bắt nạt không?”

“Đâu có.”

Lâm Quán Quán không biết làm sao.

Cô ở đoàn làm phim đã chườm rất nhiều đá lạnh, lúc trở về còn cố ý soi gương một chút, cảm thấy không nhìn thấy vét bị đánh đó mới trở về.

Không ngờ mắt của Tâm Can lại soi kỹ như vậy.

Vừa đau đầu lại vừa cảm thấy cảm động. Điều này cho thấy cô bé thật sự để ý đến cô, một chút khác biệt trên mặt cô bé đã có thể nhận ra.

“Cô Quán Quán…”

Tâm Can còn muốn nói gì đó thì Duệ Duệ kéo vạt váy của cô bé và lắc đầu. Không biết tại sao, nhưng khoảng thời gian này cô bé luôn nghe lời của Duệ Duệ vì vậy cho dù có không bằng lòng thì cô bé cũng không hỏi nữa.

Cô bé nhanh chóng chạy đến phòng bếp rót một cốc nước và đưa cho Lâm Quán Quán.

*Cô Quán Quán uống nước đi.”

“Cảm ơn Tâm Can.”

Lâm Quán Quán vô cùng có thành ý, cô uống hai ngụm nước, uống xong liền hỏi: “Hai đứa ăn gì chưa?”

“Vẫn chưa ạ.”

“Cô đi nấu cơm cho hai đứa, muốn ăn gì nào?”

“Chỉ cần là cô làm thì cái gì Tâm Can cũng thích.”

Ôi ôi ôi!

Nghe xem.

Thật là ấm áp, Duệ Duệ nhà cô cái gì cũng tốt, chỉ là không thích biểu đạt tình cảm, vì vậy Lâm Quán Quán không thể kháng cự được với mấy lời ngọt ngào đó, vốn dĩ tâm trạng còn có chút buồn bực nhưng sau khi nghe thấy máy lời đó thì vô cùng vui vẻ.

Cô ngân nga hát và đi vào phòng bếp.

“Lúc nãy sao anh lại ngăn em lại?”

Tâm Can kéo Duệ Duệ trở về phòng, gương mặt hung dữ: “Hôm nay cô đi quay phim, trở về thì bị như vậy, nhất định là người trong đoàn làm phim đã bắt nạt cô.”

“Chuyện mà Mommy không muốn nói, em có hỏi thì Mommy cũng sẽ không nói.”

“Vậy phải làm sao, chuyện này cứ bỏ qua như vậy sao?! Tuyệt đối không được! Ai cũng không được phép bắt nạt cô Quán Quán.”

“Ai nói là cho qua?”

Hừ!

Cậu giống người tốt lắm sao?

Mắt Tâm Can sáng lên, “Anh định làm thế nào?”

Lâm Duệ lắc lắc chiếc điện thoại trong tay.

“Ây, đây là điện thoại của cô mà, anh cầm điện thoại của dì làm gì?”

“Tìm người gây chuyện.”

Mật khẩu ở điện thoại của Lâm Quán Quán Duệ Duệ hiểu rất rõ, cậu bé quen thuộc gõ mật khẩu, sau đó mở wechat ra, wechat của Lâm Quán Quán không có nhiều người, cậu bé nhanh chóng tìm ra wechat của đạo diễn Lý Mưu.

Sau đó, bắt chước giọng điệu nói chuyện thường ngày của Lâm Quán Quán, gửi cho Lý Mưu một tin nhắn.

“Xin lỗi đạo diễn, hôm nay vì chuyện của tôi mà làm chậm tiến độ quay phim.”

Lý Mưu nhanh chóng trả lời, ông ấy có lẽ rất bận nên đã gửi tin nhắn thoại đến, trong tin nhắn có chút ồn.

“Chuyện ngày hôm nay không thể trách cô, là Phan Tĩnh Vân cố ý gây rắc rối cho cô, chuyện này tôi nhìn ra được, tôi làm trong giới giải trí nhiều năm vậy rồi nếu không nhìn ra được thì thật là có mắt như mù. Quán Quán, cô là một diễn viên có thực lực, lại còn rất trẻ, tôi rất xem trọng cô, không cần nghĩ quá nhiều, diễn tốt phần của cô là được.”

“Dạ được, cảm ơn đạo diễn.”

Sau khi trả lời xong, hai đứa trẻ nhìn nhau, cùng nhau nói lên ba chữ: “Phan Tĩnh Vân.”

Tâm Can vừa kích động vừa khâm phục, cô bé ngẳng đầu lên, nắm chặt tay lại, mắt sáng như sao: “Anh thật là lợi hại.”

Chỉ gửi một tin nhắn mà đã tìm ra được kẻ xấu.

Lâm Duệ bình tĩnh xóa cuộc trò chuyện.

“Bây giờ phải làm gì hả anh?”

“Đợi chút.”

Lâm Duệ lên Baidu tìm kiếm tư liệu của Phan Tĩnh Vân, sau khi cậu bé xem xong thì cau mày lại.

Nghệ sĩ của truyền thông Tỉnh Quang.

Không cùng công ty với mommy, chuyện này có chút khó giải quyết.

“A…Em biết cô ta.”

Nhìn thấy ảnh của Phan Tĩnh Vân, Tâm Can lập tức chỉ vào ảnh và nói: “Anh, anh! Em biết cô ta, trước kia em có nhìn thấy cô ta trên tivi, cô ta thường diễn vai xấu. Chú hai còn nói cô ta trước kia còn dụ dỗ chú hai đó.”

Lâm Duệ cau mày.

“…Hứ, chú hai của em mắt không tệ đến vậy đâu, em có nghe lén được chú hai nói chuyện với chú Lãnh Quân Lâm.” Tâm Can sờ mặt mình, có chút khó hiểu: “Chú hai nói là cô ta nước cái gì đó, hoa cái gì đó, còn nói người như vậy đem tặng đến cửa chú cũng không thèm.”

“Thủy tính dương hoa?”

“Đúng đúng đúng! Chính là từ này, anh ơi, câu này có nghĩa là gì vậy?”

“Trẻ con không nên biết.”

Tâm Can, “…”

Cô bé đúng là trẻ con, nhưng không phải anh với cô bé bằng tuổi sao, vậy thì anh cũng là trẻ con mà.

Nhưng mà anh thật là giỏi, nói rất nhiều từ mà cô bé không hiểu.

Awwl Mắt Tâm Can sáng lên, chính thức trở thành fan của Lâm Duệ.

Lâm Duệ cất điện thoại đi, móc móc tay về phía Tâm Can, ý bảo Tâm Can lại gần đây: “Anh trai…”

“Tâm Can, anh nhớ là hình như bên cạnh em có vài vệ sĩ.”

*Có có, có mấy người liền, mỗi lần em ra ngoài họ sẽ âm thầm đi theo em. Nhưng mà lần trước, em suýt nữa mà bị ngựa đá may mà dì Quán Quán đã cứu em đó, sau lần đó baba bảo là vệ sĩ bỏ bê nhiệm vụ nên đã thay cho em những vệ sĩ khác.”

“Em có thể ra lệnh cho họ không?”

“Đương nhiên là có!” Tâm Can ngắng đầu đầy tự hào nói, “Baba nói ai đến bảo vệ Tâm Can thì phải nghe lời Tâm Can, bắt kẻ là có lý hay vô lý thì họ đều phải nghe lời Tâm Can.”

Lâm Duệ cong môi cười.

“Điệu cười của anh thật là xảo trá, à không không không….Duệ cơ, Duệ cơ mới đúng! Tâm Can nắm lấy cánh tay của Lâm Duệ, hưng phấn hỏi: “Có phải anh nghĩ ra cách gì rồi không?”

“Muốn trả thù cho mommy không?”

“Đương nhiên! Người phụ nữ này không có mắt, dám bắt nạt dì Quán Quán thì nhất định phải chuẩn bị tâm lý hứng chịu hậu quả.”

“Vậy thì cho anh mượn vệ sĩ của em hai ngày.”

Tâm Can không nguyên nhân, vỗ ngực nói: “Không vấn đề gì, nhưng mà…anh định làm thế nào?”

Lâm Duệ ghé vào tai cô bé nói nhỏ vài câu, càng nghe mắt cô bé càng sáng lên, sau đó nhìn Lâm Duệ với ánh mắt sùng bái.

“Anh thật thông minh!”

“Đương nhiên!”

Hai đứa nhỏ nhìn nhau, nở nụ cười ranh mãnh.