Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 82

Chương 82: Gả cho tôi không có rủi ro

Lâm Quán Quán nhìn tắm thẻ đen” trong tay mình, có hơi lơ mơ.

Cô biết trong ngân hàng có máy loại thẻ khác nhau, phổ biến nhất là thẻ thường, sau đó là thẻ vàng, thẻ bạch kim và thẻ kim cương, và cuối cùng là thẻ đen.

Thẻ đen là thẻ tín dụng cao cấp nhất ở Trung Quốc, các ngân hàng xét duyệt thẻ đen rất nghiêm khắc, điều kiện xét duyệt cũng rất khắt khe, chỉ có số ít người có thu nhập cao hoặc lãnh đạo mới được xin cấp.

Nhưng tắm thẻ đen trong tay cô lại khác, thẻ màu đen kịt, cảm giác rất nặng nề. chát liệu titan nhìn rất hàm súc và quý phái!

Đây vậy mà lại là một tắm thẻ American Express.

Thẻ American Express, không thể xin cấp, chỉ có ngân hàng chủ động mời khách hàng tham gia. Có thể chỉ tiêu không giới hạn ở bắt kỳ ngân hàng nào trên thế giới, và có thể tận hưởng các dịch vụ trên toàn thế giới.

Thẻ đen được gọi là vua của các loại thẻ.

Mà bây giờ, Tiêu Lăng Dạ lại đưa tấm thẻ này cho cô, còn không chút do dự mà nói mật khẩu của thẻ cho cô biết.

Lâm Quán Quán bỗng nhiên cảm thấy tắm thẻ này nặng tựa Thái Sơn.

Cô ném đi cũng không được mà cầm cũng không xong.

Trong lúc đang thất thần thì Tiêu Lăng Dạ đã dắt tay cô đi ra khỏi nhà hàng rồi.

Lâm Quán Quán như tỉnh cơn mê.

Cô cuống quýt trả thẻ lại cho Tiêu Lăng Dạ, “Không được, không được! Tôi không thể lầy được, trả cho anh!”

Tiêu Lăng Dạ hình như đã đoán được là cô sẽ làm vậy, anh giữ chặt tay cô, nói một chuỗi câu dài nhất từ trước đến nay.

“Chúng ta vẫn còn lời hứa nửa năm nữa, nửa năm này ở với nhau phải chỉ tiêu rất nhiều, em đồng ý nửa năm này đã là giúp tôi một việc lớn rồi. Tôi cũng không thể cứ để em kiếm tiền được! Tắm thẻ này em cầm lấy, chỉ tiêu trong thời gian nửa năm này thì cứ dùng tiền trong tắm thẻ này, cứ coi như là tôi báo đáp lại em!

“Nhưng mà……nhưng mà đống quần áo nhà anh với túi xách giày dép đã báo đáp lại tôi rồi mà.”

“Mạng của em rất đáng tiền.”

Ý trong câu nói, đống đồ kia sao mà đủ được.

Lâm Quán Quán, “……”

“Tóm lại, em cầm lấy, nửa năm sau hãng trả lại cho tôi!”

Lâm Quán Quán cứ cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được rốt cục là chỗ nào không đúng.

Tắm thẻ trong tay trở thành củ khoai nóng bỏng tay (gánh nặng), Lâm Quán Quán nuốt nước bọt, “Anh, ánh không sợ tôi cầm tiền bỏ chạy à?”

Cái thẻ này cám dỗ biết bao chứ.

Tùy tiện rút một khoản tiền trong thẻ ra là đủ để cô và Lâm Duệ sống cả đời không phải lo ăn mặc rồi.

“Nếu muốn phát tài chỉ sau một đêm, gả cho tôi thì ít rủi ro hơn!”

Tiêu Diễn đang đứng bên xem thì thấy không thể xem tiếp được nữa.

Lão đại của anh vì để theo đuổi Tiểu Quán Quán mà đúng thật là không tiếc bỏ vốn mài!

Tấm thẻ đen đó của anh, mình xin lão đại bao nhiêu lần rồi, nói là cho anh mượn để đóng giả 13, đóng giả xong rồi liền trả lại, kết quả là lão đại chẳng thèm liếc anh lấy một cái.

Gặp phải Tiểu Quán Quán, người ta không nói hai lời, nói tặng là tặng luôn.

Tiêu Diễn, “……

Rốt cuộc có phải là anh em ruột cùng một cha một mẹ sinh ra không thế!

Còn có thể nào cùng nhau chơi đùa vui vẻ không?

Cuối cùng, Lâm Quán Quán dưới sự tẩy não của Tiêu Lăng Dạ đã mơ hồ nhận lấy tắm thẻ đen. Nhận tắm thẻ xong, cả nhóm người lập tức xuống tầng 5, chuẩn bị mua quần áo cho Tâm Can.

Tầng 5 toàn bộ đều là quần áo trẻ em.

Lâm Quán Quán nhìn thấy quần áo trẻ em liền không bước tiếp được nữa. Sau khi làm mẹ, cô liền thích các cửa hàng quần áo trẻ em, không cần biết là Duệ Duệ có thiếu quần áo hay không, chỉ cần cô đi qua cửa hàng quần áo trẻ em, trong tay lại vừa có tiền, cô luôn không kìm được mà mua lấy mấy bộ quần áo.

Lần này mua quần áo cho Tâm Can, lại không cần phải dùng tiền của mình, Lâm Quán Quán càng không kiềm chế được, cuộc đối thoại giữa hai người họ cứ thế này.

“Tâm Can, có thích cái này không?”

“Thích!”

“Cái này thì sao?”

“Cũng thích!”

“Còn cái này nữa, wa, bộ quần áo liền lông xù này, tai thỏ trên mũ đáng yêu quá. Cái này có thể dùng làm đồ ngủ trong phòng điều hòa, trời lạnh thì cũng có thể mặc ra ngoài!”

“Wa! Đáng yêu thật đấy!” Tâm Can cầm lấy so sánh một hồi, lại chọn một bộ giống hệt vậy, “Mua cho anh một bộ luôn, Tâm Can muốn mặc đồ giống anh.”

“Được!”

Thế là, mua hết những mười máy túi to túi nhỏ!

Tiêu Diễn vô cùng kinh ngạc trước sức mua của Lâm Quán Quán, anh thì thầm với Tiêu Lăng Dạ, “Anh, anh không quản à?

Mùa hè sắp hết rồi, còn mua nhiều đồ mùa hè như vậy, năm sau là không mặc được nữa đâu.”

Tieu Lăng Dạ lạnh nhạt nhìn anh một cái, “Việc của nhà tôi, cậu đừng quan tâm!”

Đùa àI Lâm Quán Quán không dễ gì đồng ý tiêu tiền của anh, anh vui còn không kịp nữa là, sao có thể ngăn cản chứ!

Tiêu Diễn, “…….

Nhà tôi!

Anh!

Mấy chữ đơn giản, phân rõ thân sơ.

Chậc chậ!

c Tiểu Quán Quán này còn chưa đả động gì đến việc làm bạn gái của lão đại kìa, người em ruột này của anh đã thành người ngoài rồi!

Uỗổng cho mình ngày nào cũng tạo cơ hội cho anh nữa chứ!

Tiêu Diễn để lại địa chỉ để người ở trung tâm mua sắm trực tiếp đưa về Cẩm Cung.

Đang đi dạo, lại đến khu quần áo nam ở tầng 4.

Mặc dù tầng 4 toàn là quầy quần áo nam nhưng khách mua đồ lại toàn là nữ. Lâm Quán Quán chưa từng mua quần áo nam, cũng không hứng thú gì với quần áo nam, dạo một lúc lâu như vậy rồi, đồ ăn trong bụng cũng tiêu tiêu rồi, Lâm Quán Quán quyết định dẹp đường về phủ.

“Không sớm nữa rồi, chúng ta có thể về được chưa?”

“Vội cái gì, khó lắm mới ra ngoài dạo được một chuyến, Tiểu Quán Quán, em không mua quần áo cho mình à?”

Lâm Quán Quán lắc đầu, “Quần áo em còn đầy kìal”

Cô từ nước M về không mang theo quần áo, quần áo vốn không nhiều, cần mua thêm mấy bộ, nhưng mà hôm nay Tiêu Lăng Dạ chuẩn bị nhiều quần áo như vậy cho cô, cô hoàn toàn không cần phải mua thêm nữa.

“Vậy thì mua cho lão đại nhà anh mấy bộ đi.” Tiêu Diễn đảo mắt, “Quần áo của anh ấy đều là vest đen sơ mi trắng, anh nhìn cũng phát mệt. Tiểu Quán Quán mắt nhìn của em tốt, mua mấy bộ cho lão đại nhà anh nhé?”

Lâm Quán Quán lập tức nhìn Tiêu Lăng Dạ.

Uỗng cho mình ngày nào cũng tạo cơ hội cho anh nữa chứ!

Tiêu Diễn để lại địa chỉ để người ở trung tâm mua sắm trực tiếp đưa về Cẩm Cung.

Đang đi dạo, lại đến khu quần áo nam ở tầng 4.

Mặc dù tầng 4 toàn là quầy quần áo nam nhưng khách mua đồ lại toàn là nữ. Lâm Quán Quán chưa từng mua quần áo nam, cũng không hứng thú gì với quần áo nam, dạo một lúc lâu như vậy rồi, đồ ăn trong bụng cũng tiêu tiêu rồi, Lâm Quán Quán quyết định dẹp đường về phủ.

“Không sớm nữa rồi, chúng ta có thể về được chưa?”

“Vội cái gì, khó lắm mới ra ngoài dạo được một chuyến, Tiểu Quán Quán, em không mua quần áo cho mình à?”

Lâm Quán Quán lắc đầu, “Quần áo em còn đầy kìal”

Cô từ nước M về không mang theo quần áo, quần áo vốn không nhiều, cần mua thêm mấy bộ, nhưng mà hôm nay Tiêu Lăng Dạ chuẩn bị nhiều quần áo như vậy cho cô, cô hoàn toàn không cần phải mua thêm nữa.

“Vậy thì mua cho lão đại nhà anh mấy bộ đi.” Tiêu Diễn đảo mắt, “Quần áo của anh ấy đều là vest đen sơ mi trắng, anh nhìn cũng phát mệt. Tiểu Quán Quán mắt nhìn của em tốt, mua mấy bộ cho lão đại nhà anh nhé?”

Lâm Quán Quán lập tức nhìn Tiêu Lăng Dạ.

Lâm Quán Quán liền nhìn trúng bộ đồ này.

Cô lập tức bước vào cửa hàng, gọi nhân viên, chỉ vào bộ vest trên người ma-no-canh. Cô vừa định mở lời thì phía sau truyền đến một giọng nữ kiêu ngạo.

“Phục vụ, bộ vest màu táo đỏ trên người ma-nơ-canh cỡ 185, bọc lại cho tôi, chiếc sơ mi trắng bên trong cũng lấy cùng một cỡ luôn.”

Giọng nói này sao lại quen thế nhỉ!

Lâm Quán Quán nhíu mày!

Vừa quay lại, quả nhiên nhìn thấy một người cực quen!