Ông Xã Vô Tâm: Phu Nhân, Còn Muốn Chạy

Chương 118: Vì anh yêu em

Vân Vy nhẹ nhàng bước vào bên trong phòng bệnh, Cố Thừa Duật cũng bước theo nhìn cô. Cô ngồi xuống bên cạnh Giai Tuyết, trong lòng xót xa. Cô nắm lấy tay Giai Tuyết, thì thào nói:

- Con gái của mẹ, mẹ xin lỗi con.

Cố Thừa Duật cũng chỉ đứng bên cạnh quan sát, hắn sẽ để cho cô có nhiều thời gian bên Giai Tuyết hơn.

Vân Vy lại khóc, cô rất sợ Giai Tuyết sẽ lại giống Cố Thừa Duật, hôn mê mãi không tỉnh dậy. Nhưng đột nhiên bàn tay Giai Tuyết khẽ cử động, sau đó cô bé từ từ mở mắt ra như một kỳ tích. Vân Vy mừng rỡ vô cùng:

- Giai Tuyết, con có nhìn rõ mẹ không?

Cố Thừa Duật nghe Vân Vy gọi thì cũng lập tức chạy tới trước mặt Giai Tuyết. Giai Tuyết ngơ ngác nhìn hai người, sau đó cô bé mấp máy trong miệng:

- Mẹ...mẹ...

- Đúng rồi, mẹ đây con.

Vân Vy vỡ oà nước mắt, Cố Thừa Duật lập tức ôm cô vào lòng, hắn quan tâm hỏi Giai Tuyết:

- Con có thấy chỗ nào không khoẻ không?

Giai Tuyết khẽ lắc đầu, sau đó nhìn sang Vân Vy và hỏi Cố Thừa Duật:

- Ba ơi, mẹ sẽ ở lại với con phải không?

Giai Tuyết hỏi câu này thì Cố Thừa Duật chợt khựng lại, hắn cúi đầu nhìn cô đang áp mặt trong lòng mình. Cô liền ngó đầu ra, khuôn mặt lem nhem nước mắt trông vừa thương vừa buồn cười:

- Mẹ sẽ ở lại với con.

Một câu nói này khiến cho cả Giai Tuyết và Cố Thừa Duật đều vui mừng. Cố Thừa Duật nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, vỗ về an ủi.

Cô vừa nói là ở lại với Giai Tuyết, nghĩa là cô sẽ không đi nữa phải không? Cố Thừa Duật vừa mừng nhưng cũng vừa lo.

...

Paris, 11 rưỡi đêm...

Buổi chiều Hắc Khải trở về từ bệnh viện đã không thấy Vân Vy đâu, mai là ngày hai người hai người đi đăng ký kết hôn và chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp rồi, cô đi đâu được chứ?

Dỗ Tiểu Nghiêm đi ngủ xong, anh lại cầm điện thoại và gọi cho cô cuộc gọi thứ n, gửi cho cô biết bao tin nhắn, nhưng mãi không thấy phản hồi. Lúc này anh mới bắt đầu lo sợ, gọi điện cho người của mình đi tìm cô.

Xong, anh ném điện thoại đi, bất lực ngồi một mình trong phòng khách tối om...

- Vy Vy, dù thế nào anh cũng không thể mất em được. Xin em đừng bỏ rơi anh.

...

Biệt thự Cố gia...

Điện thoại Vân Vy rơi ở chân cầu thang, liên tục reo lên rồi lại dừng. Cho tới khi chủ nhân về nhà, điện thoại của cô đã dừng hẳn. Lúc này đã là chiều tối.

Cố Thừa Duật cẩn thận bế Giai Tuyết trên tay, Vân Vy đi theo sau phụ giúp cầm đồ đạc và thức ăn cô đã mua cho bữa tối ngày hôm nay. Cố Thừa Duật không yên tâm để Giai Tuyết ở bệnh viện cho nên đã đưa cô bé về nhà, có bác sĩ riêng Lạc Tiêu chăm sóc cô bé.

Sau khi Giai Tuyết đã ngủ, Cố Thừa Duật mới xuống dưới bếp và nhìn thấy cô đang bận rộn trong bếp, trái tim hắn trở nên ấm áp lạ thường. Khung cảnh này hắn đã biết bao lần mơ ước, tới giờ cuối cùng cô cũng trở về rồi.

Cố Thừa Duật ngẩn ngơ ngắm nhìn cô từ phía xa.

Vân Vy vo gạo nấu cơm xong, cô bắt đầu thái thịt. Hơn 2 tháng nay cô đã học nấu ăn như bao người nội trợ khác, cô rất tự tin với tay nghề của mình.

Đang thái thịt thì đột nhiên rơi vào vòng tay ấm áp của người phía sau. Vân Vy biết người sau lưng mình chính là Cố Thừa Duật, cô chỉ cười nhẹ mà tiếp tục thái thịt, không thèm quan tâm tới hắn.

Cố Thừa Duật vui vẻ khi cô không từ chối mình, cũng không có phản kháng, bàn tay hắn liền làm càn hơn mà tiến xuống phía dưới.

Vân Vy lúc này mới giật mình, cô ngừng thái thịt, giãy giụa:

- Anh nghiêm túc một chút được không?

Cố Thừa Duật cong môi lên cười tà mị, không thèm để ý tới lời nói của cô. Bàn tay hắn đã tiến vào sâu trong váy của cô, cả người lập tức cô co lại, cô thở dốc:

- Ưm...đừng...!

- Thế nào là không nghiêm túc?

Cố Thừa Duật cố tình di chuyển vào bên trong cô, ghé vào tai cô thì thầm. Cô cảm thấy khó chịu vô cùng, buông dao ra và chụp lấy tay hắn, cố ngăn nó lại.

- Để lát nữa được không? Giờ tôi rất đói...ưm...

Vân Vy vừa thở dốc vừa nói, thời gian gấp rút nên cô đành nói như vậy, cũng không hề nghĩ đến hậu quả của nó. Cố Thừa Duật cong môi lên cười thoả mãn, rút ngón tay mình ra. Sau đó khuôn mặt hắn lại trở về như bình thường, coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả:

- Ừm, anh cũng rất đói.

Vân Vy vẫn thở dốc khó chịu, Cố Thừa Duật đã đi xa rồi, cơ thể cô càng ngứa ngáy khó chịu hơn. Cô không nghĩ hắn lại nghe lời như vậy, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút hụt hẫng.

Cố Thừa Duật đáng ghét!

Cô cắn môi khó chịu, cố kìm lại ngọn lửa dục vọng vào trong, rửa tay sạch sẽ rồi thái thịt tiếp. Một lát sau, thức ăn thơm phức đã bày lên bàn. Vân Vy ngồi phía đối diện chống tay nhìn Cố Thừa Duật ăn rất ngon miệng, tâm tình cô tốt lên hẳn.

- Có ngon không?

Cố Thừa Duật gật đầu. Hơn 2 tháng nay hắn bận rộn và chưa bao giờ ăn một bữa cơm tử tế. Mỗi bữa ăn đầu bếp sẽ tới và nấu cho mình Giai Tuyết ăn, xong xuôi lại rời đi. Cố Thừa Duật không thuê giúp việc nữa, cả Tiểu An cũng cho nghỉ, bởi vì bây giờ trong nhà chỉ còn hắn và Giai Tuyết. Hắn thường ngày sẽ bận rộn công việc, còn Giai Tuyết thì đi học tới chiều tối mới về. Căn bản là ban ngày không có ai ở nhà nên hắn cũng không cần thiết thuê giúp việc để làm gì.

Thấy Cố Thừa Duật gật đầu khen món ăn của mình ngon, Vân Vy cũng yên tâm động đũa. Cô thật không nghĩ sẽ có ngày cô và Cố Thừa Duật lại cùng nhau ngồi trên bàn ăn và ăn bữa cơm tử tế như này. Cảm giác cũng...hạnh phúc.

Ăn cơm xong, cô rửa bát gọn gàng rồi mới bước lên tầng. Cô không quên vào phòng Giai Tuyết một lát rồi mới đi ra. Cô lại nhìn thấy Cố Thừa Duật đang đứng trước mặt mình:

- Giai Tuyết sao rồi em?

- Con bé đỡ hơn nhiều rồi, giờ đang ngủ rất say.

Vân Vy nhẹ nhàng trả lời, cô không hề nhận ra sự thay đổi trong mối quan hệ của mình và Cố Thừa Duật.

- Ừm, thế là tốt rồi.

Cố Thừa Duật lại vươn tay ôm cô vào lòng, lần này cô cũng không phản kháng nữa, để mặc cho hắn ôm mình. Một lát sau cô mới lí nhí trong miệng, tò mò hỏi:

- Tại sao anh lại đối tốt với em như vậy?

Cô đã đẩy Giai Tuyết ngã xuống, hắn không những không trách cô mà còn an ủi cô. Cô không biết lần này hắn đối với mình là thật lòng hay giống như 6 năm trước nữa. Nhưng khi cô dũng cảm hỏi hắn câu đó, trong lòng cũng vô cùng mong đợi.

Cố Thừa Duật nhẹ nhàng vỗ lưng cô, lát sau hắn mới trả lời:

- Vì anh yêu em.

Vân Vy hoàn toàn chấn động trước câu trả lời của Cố Thừa Duật, câu nói của hắn nhẹ nhàng, tựa như những đám mây dịu dàng trên bầu trời. Cô không dám tin vào đôi tai của mình, nhưng lại sợ chỉ là mình vừa nghe lầm. Một loại cảm giác vô cùng hỗn độn trào dâng trong lòng cô, cảm giác đó thật khó tả, vừa mừng nhưng cũng vừa sợ.

- Anh nói gì?

Vân Vy theo phản xạ mà hỏi ngược lại, đầu óc cũng dần trở nên mơ hồ theo. Cố Thừa Duật nhẹ nhàng buông cô ra, hắn ghì chặt hai vai cô, trịnh trọng nói:

- Anh yêu em.

Vân Vy lại sững người thêm một lần nữa, sau đó cô lập tức vỡ oà ôm chầm lấy Cố Thừa Duật. Trước giờ cô chưa từng nghĩ mình sẽ có được tình yêu của hắn, giờ đây hắn chính miệng nói yêu cô, cô thật sự rất hạnh phúc, thật sự rất vui mừng.

Bây giờ cô mặc kệ tất cả mọi thứ trước đây, cô chỉ muốn có thể ôm hắn mãi mãi như này.

Cố Thừa Duật cũng ôm cô thật chặt, nhìn biểu cảm vui mừng như đứa trẻ của cô hắn cảm thấy vừa buồn cười vừa thương. Hắn dịu dàng hôn lên tóc cô, rồi lan sang vành tai cô. Ngay sau đó bầu không khí bắt đầu trở nên ám muội:

- Em đi tắm đi!

Vân Vy còn đang chìm trong sự vui mừng, câu nói đầy mờ ám của Cố Thừa Duật vang lên khiến cho cô giật mình.

- Hả...!

Hắn có ý gì?

- Khi nãy em nói, chờ ăn tối xong đã. Bây giờ em đi tắm đi, anh chờ em trên giường.

Cố Thừa Duật vừa cười vừa nói, câu nói không thể nào ám muội hơn này khiến cho cô đỏ cả mặt. Trái tim cô đập nhanh liên hồi, cảm giác này thật kỳ lạ...

Nhưng cô cũng ngốc nghếch nên nhất thời không có phản ứng, để cho Cố Thừa Duật xảo quyệt dẫn cô bước vào phòng tắm.