Ông Xã Vô Tâm: Phu Nhân, Còn Muốn Chạy

Chương 124: Ai uy hiếp ai?

Cuối cùng đoàn xe ô tô cũng dừng lại tại biệt thự Hắc gia, người của Cố Thừa Duật lập tức chạy xuống bao vây cả biệt thự lại. Lúc này Cố Thừa Duật mới nhìn sang Vân Vy, nhẹ nhàng hôn lên trán cô và dặn dò:

- Em ngồi yên trong đây nhé, tuyệt đối không được ra ngoài.

Cố Thừa Duật nói, trong xe cũng có một tên vệ sĩ ngồi ở ghế lái để canh chừng Vân Vy nữa. Cô liếc nhìn vệ sĩ một cái thật nhanh, miễn cưỡng gật đầu. Hôm nay không gặp được Hắc Khải thì thôi vậy, chỉ cần nhìn thấy Tiểu Nghiêm là cô vui rồi.

Cô vẫy tay bảo Cố Thừa Duật đừng bận tâm về cô, cứ đi đi. Sau đó cô tự mình ngồi trong xe chờ, hết chán rồi lại mở điện thoại ra nghịch.

Đột nhiên lúc Vân Vy ngẩng đầu lên và vô tình thấy Vũ Luận đang kéo hai người bị trói tay vào bên trong. Một người đàn ông và một người phụ nữ với độ tuổi trung niên, cô nhíu mày, tò mò hỏi anh chàng vệ sĩ:

- Hai người họ là ai vậy?

Vệ sĩ nghe lời dặn của Cố Thừa Duật, canh chừng Vân Vy nhưng cũng phải nghe lời cô, cho nên cậu ta thành thật trả lời:

- Thưa thiếu phu nhân, bọn họ là Hắc lão gia và Hắc phu nhân ạ.

Là bố mẹ của Hắc Sát ư?

Còn ở bên kia, toàn bộ vệ sĩ của Cố Thừa Duật đã tràn vào đại sảnh của biệt thự, bao vây Hắc Sát lại. Vốn dĩ Hắc Sát đang cùng với Tiểu Nghiêm ở đại sảnh, chờ Vân Vy tự giác tới. Nhưng khi thấy người bước vào không phải Vân Vy mà có hẳn một nhóm người, Hắc Sát đã vô cùng bất ngờ. Anh ta không dám nghĩ Vân Vy lại to gan như vậy.

Ngay lập tức Hắc Sát kéo lấy Tiểu Nghiêm đứng bên cạnh, chĩa súng vào thằng bé để làm con tin.

- Nếu các người dám tiến lại gần, tôi sẽ giết thằng bé này.

Nhưng đám vệ sĩ không hề tỏ ra sợ hãi hay mất bình tĩnh, bọn họ với khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc nhìn Hắc Sát, sau đó lập tức mở đường cho Cố Thừa Duật bước vào. Theo sau Cố Thừa Duật chính là Ôn Hằng và Vũ Luận, mỗi người lôi một người vào trong.

Hắc Sát đang chĩa súng uy hiếp Tiểu Nghiêm thì lập tức thấy Ôn Hằng và Vũ Luận đẩy ba mẹ mình ngã xuống sàn. Ngay giây sau đó, thuộc hạ của Cố Thừa Duật chĩa hai khẩu súng vào đầu hai người họ.

Cố Thừa Duật thản nhiên nhìn Hắc Sát, nói:

- Hoặc là thả Tiểu Nghiêm ra, hoặc là ba mẹ mày chết. Chọn đi.

- Mày...mày dám ra tay với ba mẹ tao trước mặt con trai mày sao?

Hắc Sát vẫn giữ chặt Tiểu Nghiêm trong tay, vì có Tiểu Nghiêm nên Hắc Sát nghĩ Cố Thừa Duật nhất định sẽ không dám ra tay ở đây. Anh ta vô cùng đắc ý.

Thế nhưng Hắc Sát đã lầm rồi. Cố Thừa Duật chỉ lướt qua Tiểu Nghiêm, sau đó lập tức nổ súng bắn vào chân ông Hắc.

Cố Thừa Duật không còn sự lựa chọn vào khác, Tiểu Nghiêm là con trai ruột của hắn, lớn lên cũng phải lăn lộn trên thương trường. Cho nên dù sớm hay muộn thằng bé cũng được chứng kiến những chuyện như này. Cố Thừa Duật chỉ có thể bất đắc dĩ nổ súng để uy hiếp Hắc Sát mà thôi.

Đương nhiên trong chuyện này Hắc Sát sẽ là người bất lợi hơn. Trong tay Cố Thừa Duật là cả ba lẫn mẹ của anh ta, còn trong tay anh ta chỉ có mình Tiểu Nghiêm mà thôi. Anh ta không thể làm liều được.

Ba mẹ Hắc Sát sợ hãi khóc lóc trước mặt Hắc Sát. Từ khi giao lại toàn bộ cơ nghiệp cho Hắc Sát thì hai người họ nhàn nhã đi du lịch khắp nơi bằng tiền mà Hắc Sát chu cấp. Vì thế nên ở cái nhà này chỉ có Hắc Sát là lớn nhất, Hắc Khải mới phải nghe lời anh trai như lời của ba mẹ vậy.

Nhưng đột nhiên sáng sớm hôm nay khi bọn họ xuống sân bay, lập tức bị người của Cố Thừa Duật bắt đi và đem tới đây, bọn họ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đây nữa. Bây giờ ông Hắc còn bị bắn bị thương chân.

Hắc Sát dù có không cam chịu nhưng cũng không thể mất ba mẹ được, bất đắc dĩ thả Tiểu Nghiêm ra:

- Được, chúng ta từ từ đổi người.

Cố Thừa Duật nhếch môi cười thay cho câu trả lời. Hắc Sát lập tức đẩy Tiểu Nghiêm về chỗ Cố Thừa Duật, định nhân lúc không ai để ý thì bắn lén Cố Thừa Duật. Nhưng ý định của Hắc Sát đã bị Ôn Hằng nhìn ra. Ôn Hằng bắn một phát súng chuẩn xác vào cánh tay đang cầm súng của Hắc Sát khiến cho súng rơi xuống. Ba mẹ Hắc Sát đang đi được vài bước thì cũng bị chĩa súng lại, cả Hắc Sát cũng bị bao vây.

Cố Thừa Duật ôm lấy Tiểu Nghiêm, thằng bé vẫn rất ngoan ngoãn và không khóc, mặc dù vừa được chứng kiến một cảnh kinh hoàng này. Cố Thừa Duật xoa đầu Tiểu Nghiêm, dịu dàng nói:

- Con mau vào trong xe với mẹ nhé.

- Vâng ạ.

Cố Thừa Duật nhìn sang Vũ Luận, bảo anh ta dắt Tiểu Nghiêm ra khỏi một nơi sắp xảy ra cảnh đẫm máu này. Tiểu Nghiêm ngoan ngoãn đi theo, thằng bé không hề tỏ ra sợ sệt gì cả. Đúng là con trai của Cố Thừa Duật.

Vân Vy đang ngồi trong xe chờ, thấy Vũ Luận mở cửa cho Tiểu Nghiêm bước vào thì cô lập tức ôm chầm lấy chằng bé. Thằng bé nhìn thấy cô thì vô cùng mừng rỡ:

- Mẹ ơi, mẹ ơi...

Vân Vy ôm chặt lấy con trai mình, nhẹ nhàng xem xem con có bị làm sao không, Hắc Sát có làm gì con cô không.

- Tiểu Nghiêm của mẹ, mẹ rất nhớ con. Hắc Sát không làm gì con chứ?

Tiểu Nghiêm vô cùng ngây thơ trả lời:

- Chú ấy rất tốt ạ, còn cho con kẹo nữa.

Vân Vy nhìn kẹo trong tay Tiểu Nghiêm thì nhíu mày, sau đó bảo thằng bé vứt kẹo đó đi cô sẽ mua thật nhiều kẹo mới cho. Tiểu Nghiêm đương nhiên không hiểu gì cả nên cũng ngoan ngoãn vứt kẹo đi.

Vân Vy vô thức nhìn vào biệt thự lớn trước mặt, có linh cảm không tốt về những chuyện sắp xảy ra.

...

Một thuộc hạ trung thành của Hắc Sát bí mật chạy vào mật thất một cách vội vã, bởi vì trước khi bị bao vây Hắc Sát đã dùng kí hiệu riêng biệt để ám chỉ cho thuộc hạ là lập tức đưa Hắc Khải đi.

Hắc Khải bị nhốt bên trong vẫn không hề hay biết những chuyện đang xảy ra bên ngoài, căn phòng mật thất này dường như tách biệt với tất cả thế giới bên ngoài kia. Anh vẫn tuyệt vọng tìm mọi cách để ra ngoài, nhưng lúc đó cánh cửa phòng mật thất đột ngột mở ra.

Một thuộc hạ hớt hải chạy vào, khi nãy có chiến đấu với đội quân vệ sĩ hùng mạnh của Cố Thừa Duật nên người thuộc hạ này đã bị thương ở cánh tay, đau đớn ôm một bên tay.

Hắc Khải khi nhìn thấy thì vô cùng sửng sốt:

- Anh bị sao vậy?

Đương nhiên Hắc Khải nhận ra người này chính là thuộc hạ thân cận nhất của Hắc Sát.

Người thuộc hạ không có nhiều thời gian giải thích, chỉ hớt hải nói:

- Nhị thiếu gia, mau đi thôi, không là không kịp nữa rồi.

Hôm nay Cố Thừa Duật tới đây, nhất định sẽ huỷ diệt cả Hắc gia, Hắc Khải cũng không ngoại lệ. Một lát nữa thuộc hạ của Cố Thừa Duật mà tìm ra căn mật thất bí mật này thì Hắc Khải sẽ khó mà chạy trốn được. Cho nên phải đi từ bây giờ.

Nhưng Hắc Khải lập tức giữ thuộc hạ kia lại, cất giọng chất vấn:

- Đã xảy ra chuyện gì? Không kịp cái gì cơ?

Anh rất nóng lòng muốn biết chuyện gì đang xảy ra, trong lòng bất an không yên.

Lúc đó ở bên ngoài nghe thấy tiếng động lớn, dường như người của Cố Thừa Duật đã bắt đầu lúc soát khắp nơi. Vị thuộc hạ không còn thời gian nữa, vội vã kéo Hắc Khải chạy đi theo đường hầm bí mật trong mật thất. Hắc Khải cũng là lần đầu tiên thấy đường hầm này.

- Nhị thiếu gia, câu phải nhớ, cậu là người của Hắc gia...

Người thuộc hạ đột nhiên nói một câu khiến cho Hắc Khải khó hiểu. Nhưng bị kéo đi nên anh cũng không phản kháng gì, đi theo thuộc hạ tới xe riêng đã được chuẩn bị sẵn.

Người thuộc hạ vội vã bảo Hắc Khải lên xe và lái đi trước, còn anh ta sẽ quay lại. Hắc Khải có chút chần chừ do dự, nhưng bị giục nên cũng bất đắc dĩ lái xe đi mất.