[Overgeared] Thợ Rèn Huyền Thoại

Chương 109: Mục đích của yura

Hầu hết những người tham dự cuộc họp lớp đều có ý định chế nhạo Shin Youngwoo. Tuy nhiên, bây giờ cậu ta đã thoát khỏi tình trạng nợ nần của mình và đã thành công, không ai còn có thể chế nhạo cậu ta nữa. Do đó, cuộc họp lớp đã mất đi mục đích ban đầu và trở nên khó xử. Cụ thể, Lee Junho không thể nói bất cứ điều gì và đã bỏ đi trước khi uống hết ly rượu của mình. Từ đó, bầu không khí dần thay đổi. Họ thấy Lee Junho đã rời đi và bắt đầu tra khảo Youngwoo bằng những câu hỏi.

“Làm thế nào mà cậu có chiếc sê-ri 13 vậy? Cậu đã trúng xổ số hay gì sao? Cậu đã phải vật lộn với một khoản nợ lần cuối cùng chúng tôi gặp cậu mà?”

“Youngwoo, cậu đã trở thành một ranker trong Satisfy à? Cậu có nhận được nhiều tiền từ việc ghi hình phát sóng không? Chúng tôi sẽ sớm thấy cậu trên TV chứ?”

“Mối quan hệ của cậu với Yura là gì thế? Hai người đang thực sự hẹn hò à?”

“Hẹn hò với cô gái mà mọi người đàn ông thèm muốn … Tôi không thể tưởng tượng cậu cảm thấy tuyệt vời như thế nào …”

Sự tò mò, đố kị và ghen tị đều thể hiện trong đôi mắt của các cựu học sinh. Trong khi Youngwoo đang tận hưởng chuyện này, một số người từ thời đi học mà cậu coi là bạn bè đã nói chuyện với cậu.

“Này ~ Youngwoo, cậu có nhớ chúng ta đã thân thiết ở trường như thế nào không? Có phải lúc đó rất vui không … Cậu có đôi khi nhớ thời gian đó không? Chúng ta có nên đi chơi cùng nhau lúc nào đó chứ?”

“Oh! Đúng vậy! Mọi người đã trở nên xa cách sau khi đi nghĩa vụ quân sự và đại học, vậy nên đi chơi với nhau sẽ rất vui!”

“Hehe, cậu nên mang theo Yura khi chúng ta đi chơi. Không phải cậu nên giới thiệu người yêu của mình với bạn bè chứ? Hà hà.”

“Này, cậu biết đấy … Tôi có thể lái thử xe cậu không? Tôi luôn muốn lái một chếc seri 13 … Ừm? Chỉ cần năm phút thôi. Nhé!.”

Những con người đã quay lưng lại với Youngwoo và hành hạ cậu cùng những người khác trong khi cậu đang cần sự giúp đỡ, vậy mà giờ họ lại muốn làm bạn với cậu. Youngwoo kiên quyết từ chối họ.

“Giờ các cậu lại đến đây và muốn chơi với nhau như những người bạn? Hãy im đi. Giống như mọi người khác, các cậu đang nhìn tôi với sự ghen tị. Tôi ở đây chỉ để cười nhạo các cậu thôi.”

“Gì?”

“Hả! Sao lại nói giọng mất dạy như vậy? Giờ cậu hành động như vậy vì cậu đang thành công sao?”

Youngwoo đã sử dụng lời nói của mình để tấn công đúng tim đen của họ và họ rất buồn vì điều đó. Cậu chế giễu họ: “Không phải hài hước sao khi các cậu cũng nói giống hệt Lee Junho trước đó? Tại sao các cậu lại cười và coi thường tôi cho đến khi tôi bắt đầu thành công? Ngay từ đầu, các cậu mới chính là mất dạy khi đã quấy rối người khác đó chứ? Huh? Bây giờ hãy nhìn lại chính mình đi. Các cậu có nghĩ rằng tôi có thể bị coi thường bởi các cậu nữa không?”

“Cậu…!”

Khuôn mặt của các bạn học đỏ bừng khi họ tức giận; Tuy nhiên, họ không thể đáp lại với cậu ấy.

“Các cậu là những kẻ khốn vì đã cảm thấy hả hê khi quấy rối những người thấp kém hơn các cậu.”

Cậu thấy lạnh lẽo. Cậu không nghi ngờ gì rằng sau cuộc họp này, mối quan hệ của cậu với họ sẽ kết thúc. Cậu lấy áo khoác và rời đi.

Youngwoo trèo lên chiếc 23 và khởi động xe. Sau khi đặt điểm đến là nhà của mình, cậu chọn chức năng lái xe tự động. Cậu chuẩn bị khởi hành thì có ai đó gõ nhẹ vào cửa sổ. Đó là Ahyoung. Youngwoo kéo cửa sổ xuống và Ahyoung nhìn cậu bằng ánh mắt lo lắng.

“Bạn định đi à?

“Kim Ahyoung …”

Chỉ vài ngày trước, cô ấy là đối tượng của tình yêu của cậu. Cậu yêu cô ấy nhiều đến nỗi cậu mơ ước được hẹn hò và cưới cô hơn 100 lần. Nhưng thật thú vị, Youngwoo giờ không cảm thấy bất kỳ cảm xúc nào đối với cô ấy nữa. Khi cậu nhận ra cô không phải là người mà cậu nghĩ, sự thất vọng, sự phản bội và bất kỳ cảm xúc dai dẳng nào cũng đã biến mất.

“Những đứa trẻ đã từng coi thường mình bây giờ lại đang ghen tị. Những đứa trẻ đã bỏ rơi mình lại bám lấy mình. Mình phải rời đi vì đã hoàn tất việc trả thù. Nếu không thì sẽ lại tiếp tục cãi nhau mất. Sẽ là phí thời gian.”

Cậu đã không thể nhìn vào ánh mắt của Ahyoung khi cậu còn thích cô ấy. Trái tim cậu đập rộn ràng và cậu chỉ có thể lảm nhảm vô nghĩa. Tuy nhiên, bây giờ thì khác. Không còn chút cảm xúc nào nữa, vì vậy Youngwoo có thể nhìn vào mắt cô ấy và nói rõ ràng.

“Ở lại vui vẻ nhé Ahyoung. Tôi đã từng thích bạn.”

Ahyoung nắm lấy Youngwoo khi cậu chuẩn bị rời đi. “Đ-đã thích? Tại sao lại là đã chứ? Có phải bạn đang nói bạn không thích tôi nữa sao? Tôi…! Tôi thích bạn!”

Sự thật rằng Ahyoung là mối tình đầu của cậu vẫn không thay đổi, ngay cả khi cô đã chà đạp lên trái tim cậu. Youngwoo muốn rời đi với một kỷ niệm đẹp mà không muốn phá hỏng những hình ảnh của cô. Cậu đã bị tình yêu làm mù quáng suốt 13 năm, vì vậy cậu không muốn tạo ra bất kì cơ hội nhỏ nào để cô ấy bám lấy cậu.

“Cậu không thấy gì sao? Bây giờ tôi đã có Yura, bầu trời mà bạn không thể so sánh được. Sẽ thật ngu ngốc nếu khi tôi bỏ cô ấy vì bạn. Tôi không có tình cảm nào với bạn cả.”

“Youngwoo, bạn …!

Youngwoo cố nói càng cay độc càng tốt. Sau đó, cậu rời khỏi Ahyoung đang buồn và đau đớn.

“Đây là kết thúc của chúng ta.”

Mối liên hệ giữa Youngwoo và Ahyoung vốn là một mối quan hệ xấu trong quá khứ nay đã bị cắt đứt. Bây giờ sẽ là một khởi đầu mới.

Trên đường trở về nhà, cậu nhớ lại cuộc trò chuyện lúc nãy với Yura,

Yura nói với cậu: “Sau khi Hội Tzedakah thành công trong cuộc đột kích chống lại Malacus, các lực lượng của Giáo hội Yatan đã suy yếu nhanh chóng. Do đó, Hội Tzedakah bây giờ là kẻ thù chính của Giáo hội Yatan. và giống như mọi người đã suy đoán, tôi là Giáo Đồ thứ tám của Giáo hội Yatan. Xung đột giữa chúng ta là không thể tránh khỏi.”

“Vậy, cô đến gặp tôi để tuyên chiến à? C-cô muốn giết tôi ở đây à? Cho dù cô có tức giận như thế nào trong trò chơi đi nữa nhưng không phải là quá đáng nếu giết người trong thực tế sao?”

“… Đừng biến người khác thành kẻ giết người chứ. Tôi chỉ muốn trả lại món nợ của mình từ khi chúng ta chiến đấu trước đó thôi.”

“Nợ?”

“Trong nhiệm vụ ở Đền Yatan … Không phải anh đã đăng xuất mặc dù đang áp đảo tôi để giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ sao? Nhờ đó, tôi đã có thể củng cố vị trí của mình trong Giáo hội Yatan và trở thành Giáo Đồ thứ tám. Anh là một ân nhân lớn đối với tôi, vì vậy thật khó để tôi chĩa vũ khí vào anh.”

“Mình cố tình đăng xuất để giúp đỡ nhiệm vụ của cô ấy? Điều đó là sao nhỉ? “

Yura chắc đã hiểu lầm điều gì đó.

“Lúc đó, tôi không có ý định giúp đỡ nhiệm vụ của cô. Cô chẳng nợ tôi gì cả.”

Youngwoo không biết vì sao Yura hiểu nhầm sự thật này, nhưng cậu muốn giải quyết sự hiểu lầm này vì cậu không muốn có bất kì liên hệ nào với cô. Tuy nhiên, cô ấy đã chìm sâu vào ảo mộng sai lầm của mình.

“Tôi không biết tại sao anh lại từ chối điều đó. Ngay cả khi anh không có ý định giúp tôi như anh vừa nói, điều đó vẫn không thay đổi sự thật rằng tôi đã được anh giúp đỡ, vì vậy tôi phải trả hết món nợ này. “

Yura có bản tính rất ích kỷ. Cuối cùng, Youngwoo chỉ có thể gật đầu. “Tôi đoán nói tiếp không có ý nghĩa gì. Được rồi tôi hiểu. Cứ làm những gì cô muốn. Sau đó tôi có thể cắt đứt mối quan hệ xấu này sớm hơn. Cô định trả nợ bằng cách nào?”

“Quan hệ xấu…?” Yura cau mày như thể cô thấy khó chịu. Cô ấy đẹp đến nỗi khiến Youngwoo kinh ngạc.

“Cô ấy đẹp như lừa đảo vậy …”

Yura giải thích kế hoạch của cô trong khi cậu vẫn đang ngưỡng mộ cô. “Sau khi chiến tranh nổ ra giữa Giáo hội Yatan và Hội Tzedakah, tôi không thể giết anh. Rốt cuộc, tôi không thể giết chết ân nhân của mình. Mặc dù, có thể sẽ có một số tình huống chiến đấu là không thể tránh khỏi.”

“… Cô sẽ tha cho tôi sao? Wow, tôi rất biết ơn đến nỗi tôi sắp khóc rồi đây.”

Vai trò mà Youngwoo đóng trong Hội Tzedakah là một thợ rèn, không phải là một chiến binh. Cậu ta không có kế hoạch tham gia vào bất kỳ hoạt động bang hội nào trừ khi cậu ta bị ảnh hưởng trực tiếp, như vụ việc gần đây với Hội Vĩ Đại. Chế tạo trang bị sẽ kiếm được gấp 100 lần lợi nhuận so với đánh nhau, vì vậy cậu ta thà làm thợ rèn bang hội. Sẽ không có cơ hội Yura và cậu gặp nhau trong một cuộc chiến nào đó.

Youngwoo cảm thấy yên tâm và gật đầu. “Được rồi, tôi hiểu cách cô sẽ trả hết nợ như thế nào. Vậy xong chưa? Chúng ta đã đến điểm hẹn, vì vậy hãy tạm biệt. Xin đừng xuất hiện trước mặt tôi một lần nào nữa vì nó không tốt cho trái tim tôi đâu.”

Yura là người đã phá hủy Đền thờ Yatan trong khi cố gắng giết Youngwoo. Nếu cậu có mối liên hệ với cô ấy thì không khác gì bị tra tấn cả. Cậu muốn nhanh chóng tách khỏi cô ta, nhưng cô lại có những suy nghĩ khác.

“Không phải. Tôi muốn trả nợ bằng hình thức khác.”

“Cách gì cơ?”

“Xin lỗi, nhưng tôi đã tìm hiểu quá khứ của anh. Trong những năm qua, anh đã phải chịu đựng sự sỉ nhục vì các bạn học cũ cấp 3 của mình.”

“Gì?”

Không, tại sao cô ấy lại nhắc tới quá khứ đáng xấu hổ của một người đàn ông? Cô ấy không biết gì là quyền riêng tư sao?”

“Cô ấy là kẻ biến thái sao?”

Youngwoo muốn thốt ra những lời này, nhưng cậu ta sợ đến nỗi không thể mở miệng. Cô ấy gợi ý: “Không phải anh tham dự cuộc họp lớp ngay bây giờ sao? Tôi cũng sẽ đến. Hãy để tôi giả vờ làm người yêu của anh trước mặt các bạn học.”

Cô ấy nói điều gì vô nghĩa vậy?

“Tại sao?”

Yura tốt bụng giải thích với cậu, “Một khi họ biết được rằng một người phụ nữ nổi tiếng, thông minh và xinh đẹp như tôi là người yêu của anh, họ sẽ không dám chế nhạo anh nữa. Anh sẽ có thể bịt miệng bọn họ. Thế nào? Giả vờ là yêu nhau. Đây không phải là một cách tuyệt vời để tôi trả hết nợ cho anh sao?”

“…”

Youngwoo khá chắc chắn rằng Yura mắc bệnh công chúa. Thật vô lí khi một cô gái nổi tiếng, thông minh và xinh đẹp như cô ấy lại đưa ra gợi ý này.

“Đây là một cảnh phổ biến trong phim truyền hình còn gì? Mặc dù giới tính đảo ngược nhưng …”

Cậu từ chối Yura. “Không sao đâu. Không cần như vậy. Tôi có thể thay đổi hình ảnh của mình bằng chính khả năng của tôi.”

Đúng, Youngwoo từ chối đề nghị của Yura. Nhưng kết quả là, các cựu học sinh đã chứng kiến ​​Yura xuống xe và hiểu lầm rằng cô là người yêu của cậu. Sau đó, họ ghen tị với cậu ta rất nhiều. Nó sẽ không thể tạo ra những phản ứng như vậy nếu chỉ với chiếc 23.

“… Càng nghĩ về nó, mình thấy cô ấy càng lạ lùng. Kiểu người nào lại gây ra sự hiểu lầm như vậy, điều tra lý lịch người khác và cố gắng trả nợ theo cách này? Không phải là vô lý sao? Trả nợ một phía … Cô ấy mất trí chắc.”

Dựa trên lẽ thường, Yura dường như ít hiểu biết về các mối quan hệ của con người hơn cậu ta.

“Cô ấy có thể đã trở nên lạ lùng như vậy sau khi thành công từ khi còn nhỏ và phải sống tách biệt với những người khác.”

Không mất nhiều thời gian, Youngwoo về đến nhà. Cậu đi thẳng đến cỗ máy game và kết nối Satisfy.

Winston đã mất nhiều quân lính sau vài lần chiến đấu với GIáo hội Yatan, đội trưởng đội kị sĩ bị thương và công nương đã bị bắt cóc. Thành phố này đang trở thành một trong những nơi tốt nhất ở miền bắc và dân số đang tăng nhanh, nhưng quân đội bảo vệ thì chỉ có giới hạn nhất định.

Bá tước Steim nhận thức được tình hình đó và dẫn quân hỗ trợ đến Winston.

“Cha!”

“Ohh! Con gái đáng yêu của ta! Con đã trở nên xinh đẹp hơn kể từ lần cuối ta nhìn thấy con!”

Bá tước Steim là một trong những quý tộc có ảnh hưởng nhất trong Vương quốc Vĩnh Hằng và là người cai trị miền bắc. Nhưng ông ta chỉ là một ông bố đa cảm trước mặt con gái mình, Irene. Bất chấp vô số binh lính và kị sĩ đang theo dõi, Bá tước Steim ôm lấy con gái và rơi nước mắt.

“Con đã phải chịu đựng quá rồi! Ta xin lỗi vì đã khiến con áp lực rất nhiều! Cảm ơn con vì đã an toàn! Cảm ơn con!”

Irene là đứa con duy nhất của Bá tước Steim. Nhưng thay vì giữ cô an toàn bên cạnh, ông lại chỉ định cô làm người cai trị lãnh thổ và khiến cô trải nghiệm lại việc bị bắt cóc lần nữa, vì vậy ông không thể tha thứ cho mình.

Irene đề nghị với ông ta. “Cha, cha không làm gì sai cả. Toàn bộ là lỗi của con. Thưa cha, đó là lý do vì sao … Con ước mình có một người mạnh mẽ bên cạnh chăm sóc con.”

Bá tước Steim trừng mắt nhìn Phoenix. “Đúng vậy … Con cần một người mạnh mẽ … Ai đó mạnh hơn nhiều so với Đội trưởng bất tài Phoenix kia…”

“Xin hãy giết thần đi!”

Cảm giác tội lỗi của Phoenix là không thể tưởng tượng được sau khi ông thua trận chiến và không thể bảo vệ chủ nhân của mình. Bá tước Steim phớt lờ ông ta và nói chuyện với Irene, “Con yêu, Doran đã chết và thật không may, không có ai mạnh hơn Phoenix ở phía bắc cả. Con hãy để Winston cho Phoenix và trở về với cha.”

“Không, có một người mà con có thể tin cậy ở đây. Anh ấy mạnh mẽ và can đảm hơn bất kỳ ai khác.”

“Hả?”

Irene là con gái của một chiến binh. Tuy cô ấy không được huấn luyện nhưng khả năng đánh giá sức mạnh của cô ấy rất chính xác. Cô ấy đã khen một người tự tin đến nỗi Bá tước Steim đang tràn ngập sự mong đợi.

“Vậy người này là ai?”

“Anh ấy là một thợ rèn.”

“Hở?”

Câu trả lời đến từ cô con gái đang mỉm cười bất ngờ đến nỗi Bá tước Steim nghĩ rằng ông ta đã nghe nhầm trong giây lát. Bá tước Steim lấy lại tinh thần và hỏi: “Con yêu, kẻ mạnh mẽ và dũng cảm mà con có thể dựa vào là một thợ rèn? Cha đã nghe nó đúng chứ?”

Irene gật đầu không ngớt. “Đúng vậy. Anh ấy là người thợ rèn vĩ đại đã tạo ra thanh kiếm trở thành báu vật gia đình ta cách đây không lâu, và cũng là người đã cứu con thoát khỏi Malacus. Không chỉ vậy. Anh ấy còn là vị anh hùng đã cứu Winston khỏi Công ty Mero.”

“À! Người được đồn đại đó …”

Anh ta rõ ràng là một người tuyệt vời chỉ cần dựa vào những thành tựu. Nhưng Bá tước Steim trở nên điên cuồng ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của Irene.

“Con gái ta có khuôn mặt của một người phụ nữ đang yêu …!”

Ông biết chuyện về người đã cứu giúp Winston khỏi bàn tay ma quỷ của Công ty Mero. Nó cũng được báo cáo rằng anh ta có sức mạnh của một thợ rèn huyền thoại. Nhưng một thợ rèn có đủ sức mạnh để giết một trong những Giáo Đồ của Yatan? Bá tước Steim không thể tin vào điều đó. “Con yêu, dù ta nghĩ thế nào đi nữa, ta không nghĩ rằng một người hoàn hảo như vậy tồn tại trên thế giới này … Anh ta có đẹp trai không? Có vẻ như con đã bị lừa đảo …”

Irene tuyên bố: “Con không bị lừa! Cha nghĩ con là một người phụ nữ dễ dãi sẽ bị lôi cuốn bởi ngoại hình sao? Và hơn nữa, anh ấy không hề đẹp trai!”

Phoenix và các kị sĩ gật đầu đồng thanh.

“Đúng vậy. Anh ta tốt nhưng ngoại hình thì …

Bá tước Steim càng không thích điều đó. “Một người đàn ông xấu xí dám dụ dỗ con gái ta? Kẻ ô nhục! Ta muốn xem anh ta là loại người gì! Mang anh ta đến trước mặt ta ngay!”

“Bá tước, anh ta là anh hùng của Winston và là vị cứu tinh của công nương Irene. Chúng ta nên tôn trọng anh ta phải không?

“… Đúng, hãy mang anh ta đến đây một cách tôn trọng.”