[Overgeared] Thợ Rèn Huyền Thoại

Chương 361: Hòn đào thứ 20

[Bạn đã vào hòn đảo thứ 20.]

“Hộc… Hộc…”

Grid thở hổn hển và nước da của cậu đã trở nên phờ phạc. Đó là lẽ tự nhiên vì cậu ấy đã dành tổng cộng 45 giờ 19 phút để khám phá 19 hòn đảo vừa rồi. Nó có nghĩa là đã hơn 15 tiếng trong thời gian thực. Kết nối vào thực tế ảo 15 giờ một ngày là không hề dễ dàng. Nhu cầu sinh lý là một vấn đề cơ bản và chưa kể cậu cũng tiêu tốn rất nhiều sức lực về cả tinh thần lẫn thể chất.

“Kể từ hòn đảo thứ 11, mình đã tốn rất nhiều thời gian.”

Các đảo từ thứ 11 đến 19 là các nhiệm vụ săn bắn hoặc đột kích. Chúng đều phải mất một thời gian dài và khiến cho sự kiệt quệ của Grid tăng mạnh.

“Mình sẽ kết thúc ở đây hôm nay vậy.”

Quần đảo Behen không có giới hạn thời gian nên không có lý do gì để mạo hiểm bản thân bằng cách thiếu kiên nhẫn cả. Cấp độ của cậu đã tăng lên 306 và Grid chuẩn bị đăng xuất. Bỗng cậu đột ngột dừng lại.

‘Hả?’

Có một cái bóng khổng lồ trên bầu trời đã bắt đầu phủ lên bề mặt của hòn đảo. Nó dường như là ban đêm đã tới.

“Điều này…!”

Grid nhìn lên và bị sốc. Đó là một vòng tròn khổng lồ đang che cả mặt trời. Vòng tròn đó được tạo ra bởi hàng vạn con mắt.

“Ực.”

Grid cau mày với một vẻ ghê tởm. Cậu phải nuốt xuống để ngăn cơn nôn mửa của mình. Hình dạng của vòng tròn thật kỳ lạ. Có vô số thứ giống như mạch máu trên bề mặt nhấp nháy của chúng khi những con mắt chớp chớp. Những cái nhãn cầu căng phồng đã kích thích sự sợ hãi và ghê tởm của con người đến cực hạn.

Nhiệm vụ cái kiểu gì vậy? Cửa sổ thông báo quen thuộc đã hiện lên khi Grid cố bỏ qua những đôi mắt đó.

[Một nhiệm vụ đã được tạo ra.]

[Đảo Thứ 20]
Hãy tránh ánh nhìn của mặt trăng địa ngục!
Phần thưởng: 130 Điểm Thử Thách.

[Nhiệm vụ sẽ bắt đầu sau 30 phút kể từ bây giờ.]

‘Mặt trăng địa ngục?’

Mặt trăng địa ngục trông như thế này sao?

‘Có lẽ thế.’

Grid đã có kinh nghiệm tới thăm địa ngục. Nhưng địa ngục mà cậu nhìn thấy chẳng khác gì thế giới loài người cả. Nên thật khó để tin rằng một mặt trăng khủng khiếp như vậy sẽ xuất hiện.

‘Nhưng ai mà biết được? Có thể là do mình đã xuống địa ngục vào ban ngày.”

Thật là kinh tởm khi nhìn thấy nó. Tuy nhiên, cậu bắt buộc phải quan sát mục tiêu để có thể hiểu được mục đích của nhiệm vụ. Rồi một chuyện đã xảy ra khi Grid đang nhìn lên mặt trăng địa ngục.

[Một tiểu tiên hỗ trợ đã xuất hiện.]

Một hệ thống không hề tồn tại ở 19 đảo trước đã được kích hoạt.

“Xin chào Người Thử Thách.”

Một tiểu tiên nam đã xuất hiện trong ánh sáng rực rỡ và chào đón Grid. Nó có chiều cao là 50cm thì phải? Hành vi và giọng điệu của cậu ta cực kỳ lịch sự, nhưng biểu hiện của cậu ta lại đầy vẻ vui tươi.

“Cậu là ai?”

Tiểu tiên giải thích cho Grid bối rối.

“Tôi là Bini, một tiểu tiên của tình yêu và công lý, tôi đã được Hiền Triết Sticks yêu cầu giúp đỡ những Người Thử Thách.”

“Sticks yêu cầu cậu?”

“Đúng vậy, Sticks đang hồi hộp mong đợi một Người Thử Thách vĩ đại có thể vượt qua Quần đảo Behen.”

“Mong đợi…?”

Grid đã nghĩ rằng các thử thách tồn tại trên mỗi hòn đảo là các tác phẩm của Sticks. Cậu đã cho rằng quần đảo là để kiểm tra trình độ của ‘những người muốn đến Lục địa Phía Đông.’ Giờ cậu mới nhận ra mình đã nhầm.

“Nếu không phải là Sticks thì ai đã tạo ra tất cả các thử thách ở mỗi hòn đảo vậy?”

“Tôi không biết. Nó đã như thế này ngay từ đầu.”

“Hòn đảo cuối cùng là gì?”

“Tôi cũng không biết điều đó. Anh có thể hỏi Sticks nếu anh gặp ngài ấy.”

“… Tôi đã nghĩ rằng cậu là một tiểu tiên trợ giúp chứ. Cậu không hữu ích cho lắm.”

“Không, tôi chắc chắn rằng mình sẽ có ích. Nhiệm vụ của tôi là giúp những người thử thách vượt qua thử thách.”

“Vậy tại sao cậu không xuất hiện sớm hơn?”

“Tôi không thể làm khác được! Tôi chỉ được giúp những người thử thách đã tự mình đến được hòn đảo thứ 20! Vì vậy, hãy chú ý đến tôi từ bây giờ!”

Bini lấy kính ra và bắt đầu giải thích.

“Để thoát khỏi hòn đảo thứ 20, anh phải tránh được ánh nhìn của mặt trăng địa ngục. Có giả thuyết cho rằng mặt trăng địa ngục có 66.666 con mắt. Nên không có nơi nào trên hòn đảo này mà mắt của mặt trăng địa ngục không thể chạm tới ”.

“Vậy thì làm cách nào để thoát khỏi nó?”

“Cần phải giả vờ rằng anh không phải là người.”

“Hả?”

Giả vờ rằng cậu ta không phải là người?

‘Chờ đã.’

Grid đã bị bối rối bởi điều kiện vô lý đó rồi cậu chơt nhớ ra.

“Nếu mình biến thành một con quỷ thì sao?”

“Chà, một người thử thách có sức mạnh Biến Thân? Thật vậy, anh thật xứng đáng là người đã đến được đây! Nhưng thật không may, cách đó là sai. Đó không phải là câu trả lời đúng. Mặt trăng địa ngục thù địch với tất cả các sinh vật sống.”

“Vậy thì phải nói là những sinh vật chứ.”

“Người thử thách là một con người, vậy nên tôi mới giải thích nó từ quan điểm của anh. Hehe.”

“Vậy làm thế nào để tôi giả vờ mình không phải là một sinh vật?”

“Đứng yên.”

“…?”

“Mặt trăng địa ngục không coi những thứ đứng yên là sinh vật. Chỉ cần dừng lại khi mắt của mặt trăng địa ngục m raở. Và chính xác cứ sau năm giây một lần, anh phải từ từ di chuyển một bước trong khi tất cả mắt của mặt trăng địa ngục đang nhắm lại ”.

‘Giống như Đèn xanh Đèn đỏ à?’

Grid chợt nhớ về một trò chơi quen thuộc khi cậu nhìn qua hòn đảo. Rồi cậu cau mày. Kích thước của hòn đảo là rất đáng kể. Nó có vẻ lớn gấp hai hoặc ba lần kích thước của công viên Yeouido.

“Cứ 5 giây lại di chuyển một bước … Điểm đến của mình là ở đâu?”

Giọng Grid run lên khi cậu hỏi.

Bini trả lời với một nụ cười lớn, “Đến đầu kia của hòn đảo. Cổng vào hòn đảo tiếp theo là ở đó. ”

“…”

Nếu khả năng tư duy của một người tăng lên, liệu tính cách của họ có thay đổi không? Nó khó có thể như vậy. Grid có thể đang phát triển, nhưng sự mở rộng sức mạnh tư duy này đã không thay đổi bản chất cơ bản của cậu ta.

“Cậu điên à?”

Grid cuối cùng đã bộc lộ bản chất thật của mình khi cậu túm lấy chiếc tã mà Bini đang mặc. Bini đã rất xấu hổ vì một nửa mông của mình đã bị lộ ra ngoài.

“Anh đang làm gì đấy!?”

Bini run rẩy khi khuôn mặt của Grid đến gần cậu.

“Cậu giúp tôi bằng cách bảo tôi di chuyển một bước mỗi năm giây là cách tốt nhất để vượt qua hòn đảo này ấy à? Thay vì giúp thì cậu chỉ đang giễu cợt tôi mới đúng”.

Grid không thể tưởng tượng ra được cậu sẽ mất bao nhiêu ngày để đi đến đầu kia của hòn đảo bằng phương pháp của Bini. Chưa hết, nó thật khó để cậu có thể duy trì sự tập trung và kiên nhẫn của mình.

“Điều tồi tệ nhất là lỡ như mình phải dừng lại khi có một con quái vật tấn công.”

Bini vội vàng giải thích cho Grid giận dữ.

“12 giờ! Trong 12 giờ nữa, mặt trời sẽ mọc! Một khi mặt trời mọc, mặt trăng địa ngục sẽ ẩn mình! ”

“Tôi chỉ có thể di chuyển một bước mỗi năm giây trong đêm, nhưng tôi có thể hành động tự do vào ban ngày ư?”

“Đúng vậy! Di chuyển vào ban ngày và chiến đấu với mặt trăng địa ngục vào ban đêm! Anh chỉ phải chịu đựng trong vài ngày! Sẽ rất khó khăn khi thiếu ngủ, nhưng nó là có thể!”

“Độ khó quá cao.”

Đó là khoảnh khắc Grid càng ngưỡng mộ Kraugel hơn vì anh ta đã đến được hòn đảo thứ 30.

‘Chờ đã … mình có thể sử dụng cái đó không? ‘

Grid nhả tã Bini ra khi cậu có một ý nghĩ tuyệt vời. Vật phẩm thứ hai mà cậu ấy tạo ra sau. Cậu có thể lợi dụng nó không?

“Mặt trăng địa ngục có dựa vào các giác quan khác ngoài thị giác không?”

“Không. tôi chưa bao giờ nghe nói về điều đó.”

Sticks có lẽ đang xem ngay bây giờ …

Bini rưng rưng nước mắt khi trả lời.

“Vậy à?”

Một nụ cười đen tối xuất hiện trên khuôn mặt Grid. Cậu ta đã nghĩ ra một cách để tránh ánh mắt của mặt trăng địa ngục. Nhưng bây giờ không phải lúc. Cậu cần thời gian để nghỉ ngơi, cả về thể chất lẫn tinh thần.

“Đăng xuất.”

“A, tốt quá.”

Một đêm ngon giấc. Youngwoo vươn vai khi đi ra phòng khách và cậu nhìn thấy Sehee.

“Em nhận được cuộc gọi từ Trưởng nhóm Do Minjun.”

“Trưởng nhóm Do Minjun?”

Cô ấy là một thanh niên ưu tú của Công Ty Xây Dựng Saint. Công Ty Xây Dựng Saint là công ty xây dựng tốt nhất không thuộc bất kỳ tập đoàn lớn nào và nó được xếp hạng thứ 5 ở Hàn Quốc. Đây cũng là công ty xây dựng chịu trách nhiệm xây dựng tòa nhà 33 tỷ của Youngwoo.

“Trưởng nhóm Do Minjun muốn gì vậy?”

“Đó là một báo cáo tạm thời về việc xây dựng đang diễn ra tốt đẹp như thế nào. Cô ấy nhắn với Oppa là hãy đến thăm nơi đó. Đây là lần đầu tiên một khách hàng không đến thăm tòa nhà của chính họ.”

“Anh có thể dành thời gian ở đâu để đến đó đây? Anh quá bận chơi game.”

“Shin Youngwoo, dạo này anh rất tin tưởng người khác đấy nhỉ. Ngày xưa thì anh chỉ nghĩ rằng họ sẽ làm một công việc tồi tệ nếu anh không thể nhìn thấy họ. Anh chắc chắn sẽ theo dõi công trường 24 giờ một ngày.”

“Chẳng phải Công Ty Xây Dựng Saint đang nhân danh anh sao? Ngoài ra, đó là một công ty do Yura giới thiệu nữa. Anh không quan tâm. Sehee, em có muốn đi cùng bố mẹ không? ”

“Vâng, em hiểu.”

Ban đầu, Sehee đã nghĩ anh trai mình giống như một đối tượng cần được chăm sóc. Nhưng điều đó đã thay đổi. Giờ cô bé đã tin tưởng và lắng nghe anh trai mình. Lời nói và hành vi của anh trai cô ngày càng có trọng lượng hơn.

Tại sao cô lại tin tưởng anh trai mình? Có phải vì anh trai cô kiếm được nhiều tiền không? Hay vì anh ấy là một người nổi tiếng? Không, không phải vì những lý do vụn vặt như vậy. Mà đó là vì bản chất của Youngwoo đã thay đổi.

“Kraugel, anh ấy có phải là một chàng trai tuyệt vời không thể tin được không vì khi em tìm kiếm thông tin anh ấy trên Internet thì toàn thông tin tốt?”

“Anh ta không chỉ ở mức độ trở nên tuyệt vời đâu.”

“Anh không hào hứng với việc chiến thắng một người đàn ông như vậy sao?”

“Không có căn cứ nào cho điều đó cả. Anh có lẽ đã thua nếu anh ta và anh chiến đấu trong cùng một điều kiện. “

“…”

Từ bao giờ anh cô đã trở khiêm tốn đến vậy? Sehee nở một nụ cười buồn vui lẫn lộn khi nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh trai mình.

“Tại sao anh ấy thay đổi mỗi ngày?”

Anh trai cô đang lớn lên từng ngày, nhưng Sehee đã không cảm thấy tốt cho lắm. Cô có cảm giác như anh trai cô đang ngày càng xa cách vậy. Tuy nhiên, cô cũng thấy tự hào.

“Anh sẽ thay quần áo và ăn sáng đây.”

“Khi nào anh ta mới đến?”

Những người được thần thánh ban phước hoặc nguyền rủa để không bị chết. Nói cách khác, Sticks cũng biết về sự tồn tại của những người chơi. Anh đã bình tĩnh chờ đợi sau khi người đàn ông tóc đen đột ngột biến mất khỏi hòn đảo thứ 20.

Tóc. Tóc Tóc.

Sticks gõ vào quyền trượng của mình trong khi xem quả cầu ma thuật. Đôi mắt sâu bên trong chiếc áo choàng chứa đựng sự căng thẳng và bực bội. Ngay khi người đàn ông tóc đen xuất hiện lại.

“Thuốc. Thuốc của mình.”

Sticks uống thuốc trước để chuẩn bị sẵn cho những gì sẽ xảy ra. Đó là một loại thuốc tự chế. Anh hít một hơi thật sâu để duy trì sự bình tĩnh trước khi đưa mắt sang quả cầu ma thuật một lần nữa.

‘Anh ta liệu có thể vượt qua hòn đảo thứ 20 không?’

Thành thật mà nói thì khả năng là thấp. Cho đến nay mới chỉ có một người vượt qua được hòn đảo thứ 20. Điều đó có nghĩa là độ khó của hòn đảo thứ 20 là cực kỳ cao. Cần phải có sự kiên nhẫn cao độ để tránh sự dòm ngó của mặt trăng địa ngục. Đồng thời, họ cũng cần có sự khôn ngoan để ngăn chặn sự đột kích của lũ quái vật.

‘Đừng thất vọng. Hãy làm sạch tâm trí nào. ‘

Nhưng tại sao? Tại sao kỳ vọng của anh cứ lớn dần lên. Người đàn ông tóc đen cho đến nay đã vượt quá khả năng suy nghĩ của Sticks.

“Bắt đầu!”

Ực!

Một chuyện đã xảy ra khi Sticks nhìn vào đôi mắt đỏ của mặt trăng địa ngục và nuốt nước bọt.

“Anh ta đâu rồi!!”

Đó là một khả năng tàng hình hoàn hảo hơn hẳn các kỹ năng tàng hình hiện có. Người đàn ông tóc đen đó đã đột nhiên biến mất và tránh được ánh nhìn của mặt trăng địa ngục.

“Cái này…! Đây không phải là phép thuật tàng hình! “

Đúng như mong đợi từ một nhà hiền triết. Sticks đã nhanh chóng tìm ra lý do tại sao người đàn ông không thể được nhìn thấy nữa. Và nó càng khiến anh ngạc nhiên hơn.

“Áo choàng tàng hình …! Một di sản của những huyền thoại …! ”

Chỉ còn lại hai báu vật lịch sử như vậy, vậy tại sao người đàn ông đó lại có nó chứ? Anh không có manh mối nào về danh tính của người đàn ông đó cả.

“Ự… Ọc…!”

Đó là thời điểm mà trí tuệ của nhà hiền triết đã trở nên mông lung.

Bịch!

Sticks đã một lần nữa trải qua một cú sốc lớn, anh ôm lấy ngực và gục xuống. Anh ấy đã uống thuốc do một dược sĩ chuyên nghiệp kê đơn nhưng vẫn không ăn thua.

Chương 362. Sticks Nguy Kịch.