Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)

Chương 42: Đa dịch

Ngày hôm sau, Eric trông chẳng có gì bất thường, cứ như mới hôm qua chỉ là một giấc mơ kì lạ...

- Này Harry, cậu nghĩ ai là Kẻ kế vị?

- Chắc là thằng Malfoy, tớ nghi nó lắm.

- Chắc không? - Hermione vẫn còn đang phân vân.

Ron đứng dậy đập bàn, miệng hét lớn:

- Chứ cậu còn nghĩ sao nữa? Nó luôn xem mình cao quý hơn người khác. Nó xem huyết thống thuần chủng mới đáng được học phép thuật, y như lão già Slytherin đó.

Vừa xong, cậu liền nhận ra mình bị đống con mắt liếc xéo, không biết làm gì hơn là ngồi xuống. Đang trong thư viện mà.

- Không phải Malfoy đâu. Cậu ta tuy là kiêu căng, tự phụ, nhưng chừng đó chưa đủ làm Kẻ kế vị.

- Nhưng có lẽ thằng Malfoy biết được gì đó. Daisy, Eric, hai cậu thử tìm hiểu xem.

- Vô dụng thôi. Cậu ta dạo này hay tránh mặt tớ lắm, chẳng biết vì sao nữa.

Đột nhiên, Eric quay mặt sang chỗ khác, húyt sáo. À ha!... Ra là do cậu...

- Vậy thì các cậu cải trang đi. Eric hồi đầu năm cũng cải trang rồi còn gì.

- Cậu hiểu sai rồi. - Tôi lắc đầu. - Đó là hóa trang. Cải trang và hóa trang là hai khái niệm khác nhau. Tuy là tụi tớ biết thủ thuật nói tiếng bụng nhưng dụng cụ để cải trang thì không có. Hóa trang đơn giản hơn, nhưng chẳng lẽ Malfoy lại nói cho hai người mà cậu ta có vẻ không quen biết? Cậu nên tìm hiểu nhiều hơn về Muggle đi Ron.

Cả ba im lặng, suy nghĩ. Chợt, Hermione mắt như sáng lên.

- Phải rồi! Đa dịch! Tuy khó chế thuốc nhưng mà không phải là không thể!

- Ừ. Eric cũng có thể giúp đỡ nữa mà. Cậu ấy khá giỏi Độc dược, các cậu biết đấy.

- Đừng quên là có cả Daisy. - Harry đảo mắt nhìn quanh. - Chắc trong thư viện có hướng dẫn nhỉ?

- Hừm... Cái này hơi khó. Hướng dẫn chế Đa dịch nằm ở khu vực Hạn chế. Chỉ khi lên lớp lớn rồi chúng ta mới có sách riêng.

Hermione và Ron cùng lúc hướng ánh nhìn về phía Harry. Cậu gãi gãi đầu, đành chấp nhận.

- Thôi được rồi. Giáo sư Lockhart có vẻ thích tớ. Tớ sẽ thử.

- Vậy thì tốt rồi! Chúng ta sẽ chế thuốc ở nhà vệ sinh nữ!

- Khoan! Tại sao lại là nhà vệ sinh nữ cơ chứ?

Ron hơi đỏ mặt. Cậu không muốn gây hiểu lầm. Harry gật đầu tán thành.

- Đơn giản thôi, vì ở đó có Myrtle Khóc Nhè. Người ta chẳng bao giờ dám dùng buồng vệ sinh của con ma ấy.

Trao đổi ánh nhìn ái ngại với nhau, Harry và Ron bắt buộc phải đồng ý. Hermione mỉm cười. Có vẻ tam giác vàng đã bàn bạc xong. Cô quay sang tôi và Eric, hỏi cho có lệ:

- Các cậu sẽ tham gia chứ?

- Tại sao không?

* * *

Buổi học kế tiếp, Harry cố làm vừa lòng Lockhart tốt nhất có thể, và vừa tan học là cậu liền liều mạng xin chữ ký ngay. Tuy nhiên, mọi việc đơn giản hơn cậu tưởng, bởi ông ta còn không thèm nhìn vào tựa sách nữa. Đôi khi như thế cũng tốt.

Khi đã mượn được sách rồi, tam giác vàng còn nhận ra một vấn đề nữa: họ không đủ nguyên liệu chế thuốc. Ăn cắp nguyên liệu thì không hay lắm nên tôi đề nghị để mình đi xin thầy Snape. Ron ban đầu có vẻ không tin.

- Làm sao mà lão ta cho cậu một ít được chứ?

- Ron. Giáo sư Snape, hoặc gọi là thầy Snape.

Tôi nhăn mặt nhắc nhở.

- Rồi, rồi. - Ron nhại giọng. - Giáo sư Snape, được chưa?

Thật là! Đây là muốn chọc tức tôi sao?

- Thôi nào Ron. Đừng đùa nữa. - Harry đặt tay lên vai cậu. - Cứ để cho Daisy lo. Tớ chắc là sẽ ổn thôi.

- Haizz... Sợ mấy cậu luôn. Được rồi, muốn làm gì thì làm đi Daisy. Giờ cũng đâu còn cách nào khác.

Tôi mỉm cười biết ơn với Harry. Cậu cũng nhoẻn miệng cười lại.

Ok, nguyên liệu: đã có!

* * *

Sáng thứ bảy đó, Harry dậy sớm nhưng vẫn nằm lại một lát để suy nghĩ về trận Quidditch sắp tới. Cậu lo nghĩ, phần vì không biết Wood sẽ ăn nói ra sao nếu đội Gryffindor thua, phần vì viễn cảnh phải đương đầu với một đội gồm những cầu thủ cưỡi những cây chổi bay nhanh nhất mà phải có vàng mới mua được. Chưa bao giờ cậu tha thiết muốn đánh bại đội Slytherin như lúc này. Vậy cho nên tôi gõ cửa phòng Harry khá sớm, cốt để giúp cậu lên tinh thần một chút. Bọn con trai cùng phòng vừa thức dậy đã nhìn thấy tôi, không còn gì khác ngoài hai chữ điếng hồn.

* * *

Ở đại sảnh đường, đội Gryffindor đang túm tụm ngồi bên cái bàn dài trống trải, người nào trông cũng căng thẳng và không ai nói năng nhiều.

Gần 11 giờ, cả trường bắt đầu kéo ra sân Quidditch. Hôm đó là một ngày oi bức và có vài dấu hiệu của một cơn giông. Chúng tôi vội vã chạy đến cầu chúc Harry may mắn trước khi cậu bước vào phòng thay đồ. Và khi cả đội Gryffindor bước ra, âm thanh đột ngột nổi lên ầm ầm, chủ yếu là những tiếng hoan hô, bởi vì cả Ravenclaw lẫn Hufflepuff đều háo hức mong cho đội Slytherin bại trận. Tuy nhiên, đám Slytherin trên khán đài cũng không thua kém, la rộ lên và húyt sáo để dập tắt tinh thần đội địch.

Bà Hooch yêu cầu hai đội trưởng bắt tay nhau. Cả hai làm đúng như lời bà bảo, nhưng khi bắt tay, người này ném cho người kia cái lườm đe dọa, và họ còn bóp tay nhau có hơi chặt quá mức cần thiết.

- Nghe tiếng còi của ta. Ba... Hai... Một!

Cùng với tiếng gầm gừ từ đám đông, 14 cầu thủ phóng vọt lên trên bầu trời xám xịt. Harry bay cao hơn tất cả, đảo mắt nhìn khắp nơi để tìm trái banh Snitch. Phía dưới Harry là Malfoy, cũng phóng vọt lên như để khoe khoang tốc độ cây chổi mới của cậu ta.

Malfoy gào:

- Khỏe không Đầu-thẹo?

Harry không có thì giờ trả lời. Đúng lúc đó, một trái Bludger đen nặng nề lao về phía Harry. Nhưng may mắn là cậu tránh được trong đường tơ kẽ tóc. Trái banh bay sát đến nỗi cậu cảm thấy tóc tai dựng đứng lên khi trái banh bay sượt qua.

[...]

Trận đấu lần này cũng kịch tích không kém những trận đấu trước, nhưng dù có kịch tính thế nào thì cũng không bì được với nguyên tác cực kì gay cấn. Dễ hiểu thôi, vì Dobby đang ở yên trong phủ Malfoy mà.

Nói đi cũng phải nói lại, tốc độ của những chiếc Nimbus 2001 quả là ấn tượng, và tuy là đội Slytherin vẫn còn chưa thạo, nhưng đội Gryffindor phải chật vật lắm mới thắng với tỉ số 150-60. Vâng, tất cả đều nhờ công của Harry.

* * *

Sáng hôm sau mới có chuyện đáng nói: Colin bị hóa đá. Hình như nó cố chụp hình con quái vật nhưng không được. Tam giác vàng ngày càng lo lắng. Hermione khi nào cũng kè kè gương bên mình, làm cho người ta tưởng cô bắt đầu thích tỏ ra điệu đà. Tất nhiên, họ đã cố giải thích với mọi người nguyên do, nhưng chẳng ai thèm tin cả, phải, không ai ngoại trừ Neville. Nó tuy thuần chủng nhưng lại bảo mình cũng gần giống Squib rồi nên đề phòng vẫn hơn.

Harry chợt nhớ ra và kể cho Ron cùng Hermione nghe về Dobby, con gia tinh cậu gặp hồi hè. Cậu đoán là Dobby biết được gì đó, nhưng nó lại chẳng chịu nói. Harry bắt đầu cố gặng hỏi tôi nhưng cũng không thành.

* * *

Tin Colin hóa đá và đang nằm như chết trong bệnh thất đã nhanh chóng lan ra khắp trường vào sáng thứ hai. Không khí bỗng nhiên bị những nỗi ngờ vực và những chuyện đồn đại làm cho ngột ngạt. Bọn học sinh năm nhất bây giờ chỉ dám đi quanh lâu đài thành từng đám và bám chặt lấy nhau, như thể chúng sợ nếu đi lêu bêu một mình thì thể nào cũng bị tấn công. Ginny sợ đến nỗi gần như quẫn trí. Fred và George cố bày trò chọc cho Ginny vui lên, nhưng suy cho cùng đó không phải là một trò hay lắm. Họ thay phiên nhau núp sau mấy bức tượng, trùm kín đầu bằng áo lông hay áo sơ mi, rồi thình lình nhảy bổ ra hù con bé. Thành thật mà nói, cái con bé đang sợ hãi rất khác với mọi người.

Cũng vào thời điểm này, một phong trào bí mật tràn lan khắp trường: các học viên bắt đầu đổi chác, mua bán những lá bùa hộ mạng, những món bảo bối và các loại bùa phép phòng thân mà không để cho các giáo sư hay biết. Neville vẫn còn sợ lắm. Nó mua một củ hành to tướng màu xanh lá cây có mùi quỷ sứ, một mẩu thủy tinh nhọn sắc màu tím và một cái đuôi sa giông đã thối rữa chẳng biết để làm gì.

Chậc... Khi nào rảnh phải giúp Neville luyện tập mới được. À phải, thay đũa phép mới nữa chứ. Chỉ tại cây đũa phép nên nó mới có vẻ vô dụng vậy thôi, không tính cái chuyện hậu đậu. Cái tính đó lớn lên sẽ hết mà.