Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)

Chương 76: Phán quyết dành cho Pettigrew

- Tôi cũng không rõ tôi đã làm cách nào nữa.. Nhưng tôi nghĩ lí do khiến tôi không mất trí là vì biết mình vô tội. Đó không phải là 1 ý nghĩ vui vẻ gì nên bọn giám ngục không thể hút chúng ra khỏi tôi. Ý nghĩ ấy giúp tôi tỉnh táo và biết mình là ai.. và giúp tôi duy trì được sức mạnh. Vì vậy khi mà quá sức chịu đựng, tôi biến thành 1 con chó.. ở trong phòng giam. Bọn giám ngục chẳng thể nhìn thấy tôi.. cháu biết đấy..

Chú Sirius nuốt nước bọt nói tiếp:

- Bọn giám ngục chỉ lần mò theo hướng con người bằng khả năng khả năng phán đoán cảm xúc của chúng ta. Do đó, khi tôi biến hình, chúng phán đoán cảm xúc của tôi rất kém.. phải nói là kém hơn rất nhiều.. Nhưng dĩ nhiên, chúng lại tưởng tôi mất trí như những người khác nên không còn bận tâm nữa. Tuy nhiên, tôi hãy còn yếu lắm, rất yếu, và tôi không thể xua đuổi bọn chúng khi trong tay lại không có tới 1 cây đũa phép.. Thế rồi, tôi nhìn thấy Pettigrew trong tấm hình đó.. Tôi nhận ra rằng hắn đang ở Hogwarts với Harry.. Nếu mà.. Nếu mà có tín hiệu gì lọt đến tai hắn rằng phe hắc ám đang củng cố lực lượng.. thì rõ ràng hắn đang ở vị trí cực kỳ thuận lợi để hành động..

Pettigrew lắc đầu lia lịa, miệng há hốc không thốt ra lời, chỉ trơ mắt nhìn chú Sirius đăm đăm suốt từ nãy đến giờ như thể bị thôi miên.

* * * Sẵn sàng tấn công vào đúng lúc mà hắn chắc chắn có đồng minh để giao nộp người cuối cùng của nhà Potter cho chúng.. Nếu hắn giao nộp Harry thì còn ai dám nói hắn là kẻ phản bội Voldemort? Hắn sẽ được đón nhận về hàng ngũ trong danh dự nếu làm thế.. Vì vậy, tôi phải làm 1 điều gì đó.. Tôi là người duy nhất biết là Peter vẫn còn sống..

Chú Sirius vừa dứt câu thì tôi bỗng cất tiếng:

- Ok. Cho cháu chỉnh lại một xíu. Còn 2 người nữa.

- Ai cơ?

- Cháu và người bạn của cháu, Eric. Thiệt tình mà nói, cháu rất vui vì chú đã thoát ra. Nhưng đừng lo, làm sao tên rác rưởi ấy có thể qua mặt cháu chứ?

- Cháu biết?

- Biết rất rõ.

Tôi nhấn mạnh. Chú Sirius ngẫm nghĩ một lúc rồi kể tiếp.

- Được rồi. Tôi đã không biết điều đó. Và như thể có ai đó thắp lên trong tôi 1 ngọn lửa mà bọn giám ngục không thể dập tắt.. Đó không phải cảm xúc vui sướng.. Đó là nỗi ám ảnh.. Nhưng nó lại đem cho tôi sức mạnh, làm đầu óc tôi sáng suốt. Rồi tôi lẻn ra khỏi ngục dưới lốt con chó.

Chú Sirius nhìn vào mắt Harry, giọng ồm ồm:

- Hãy tin chú. Chú không bao giờ phản bội James và Lily. Chú thà chết chứ không đời nào làm chuyện đó.

Harry nhìn chú Sirius một hồi lâu rồi gật nhẹ đầu.

- Đừng!

Pettigrew ngã khụyu xuống như thể cái gật đầu của Harry là sự tuyên án tử hình đối với hắn. Hắn lết tới trên 2 đầu gối, phủ phục xuống đất, 2 tay chắp lại trước mặt như nguyện cầu.

- Ôi Harry.. Đừng làm thế mà..

Harry lùi lại, lạnh lùng nói:

- Đừng làm vấy bẩn tôi. Và cũng đừng gọi tôi bằng tên như thể chúng ta thân thiết.

Pettigrew đành quay đầu về phía Lupin, giọng chin chít the thé mà van xin:

- Anh Remus.. Anh đâu có tin chuyện này, có phải không? Sirius đâu có bao giờ nói cho anh chuyện thay đổi kế hoạch.

- Anh ấy đã nói nếu như không nghĩ tôi là gián điệp.

Thầy Lupin nói tiếp, vọng qua trên đầu Pettigrew bằng 1 giọng tỉnh khô:

- Tôi cho rằng đó là lí do anh không nói với tôi, đúng chứ?

- Tha lỗi cho tôi, Remus.

- Không có chi đâu bạn già. Và anh, anh cũng sẽ tha thứ cho tôi vì cũng từng nghi ngờ anh là gián điệp nhỉ?

Bóng ma của nụ cười thoáng qua gương mặt hốc hác của chú Sirius.

- Dĩ nhiên rồi.

- Đủ rồi. Có lẽ đã đến lúc kết thúc mọi chuyện.

- Anh nói phải, Snape à.

Thế là cả 3 người cầm chắc cây đũa phép trên tay và cùng xắn tay áo lên. Pettigrew há hốc miệng chết trân mất một lúc rồi cuống cuồng bò tới chỗ Ron:

- Ron ơi.. Chúng ta đã từng là bạn tốt của nhau.. Tôi là 1 con vật cưng hiền lành của cậu mà. Cậu đừng để họ giết tôi, Ron ơi.. Cậu.. Cậu bênh tôi đi mà!

Nhưng Ron trố mắt nhìn Pettigrew với nỗi khiếp sợ tận cùng và nói:

- Tôi không có 1 con vật cưng biết giết người.

Pettigrew nghe vậy mà vẫn cứ bò về phía Ron.

- Ôi cậu bé tử tế ơi.. Cậu chủ tốt bụng lắm mà, cậu đừng để họ giết tôi.. Tôi chỉ là 1 con chuột, 1 con vật cưng hiền lành của cậu..

Tôi chạy đến xô tên Pettigrew ra, tức giận quát:

- Tránh xa Ron ra, đồ rác rưởi! Ngươi đang làm cậu ấy đau đấy!

Nói rồi tôi xem xét cái chân đau của Ron. Cậu đang tái nhợt thêm vì đau đớn. Thấy tôi lo lắng, Ron cười trừ:

- Nhìn cậu kìa, mình mẩy thế kia mà vẫn cứ lo cho người khác..

- Mấy vết thương này có nhằm nhò gì? Tớ quen rồi, không sao đâu.

Thầy Snape định ếm bùa lên Pettigrew nhưng chú Sirius ngăn lại và mỉa mai, cắt ngang cuộc nói chuyện ngắn của chúng tôi:

- Nếu mày làm 1 con chuột tử tế hơn 1 con người thì có gì đáng để khoe khoang đâu?

Pettigrew lại xoay mình trên đầu gối lê lết về phía Hermione và níu lấy váy cô ấy.

- Cô gái nhân hậu ơi.. Cô gái thông minh ơi.. Cô.. Cô đừng để họ giết tôi. Cô cứu tôi với..

Hermione kéo vạt áo của mình ra khỏi bàn tay bíu chặt của Pettigrew, lùi lại đến sát tường, trông hoảng kinh cả hồn vía. Pettigrew vẫn quỳ dưới đất, run rẩy một cách không thể ngăn được. Hắn từ từ quay đầu về phía Harry:

- Harry à.. Cháu giống cha cháu lắm.. Cháu rất giống anh ấy.. Và nếu anh ấy còn sống, hẳn anh ấy sẽ rủ lòng thương hại chú..

Chú Sirius tức giận gầm lên:

- MÀY CÒN DÁM VAN XIN HARRY SAO? LÀM SAO MÀY DÁM NHÌN MẶT CHÁU NÓ? LÀM SAO MÀY DÁM NÓI VỀ JAMES TRƯỚC MẶT CHÁU NÓ HẢ?

Harry bình tĩnh đáp:

- Cảm ơn. Vậy là ông không còn chối tội nữa nhỉ?

- Chú.. Chú..

- Được thôi. Như lời Daisy nói, chúng tôi sẽ không giết ông..

- Ôi Harry.. Cháu thật là rộng lượng..

- Trò Potter, sao trò có thể có suy nghĩ ngu xuẩn như vậy? Hắn ta chính là kẻ hại ba mẹ trò đó!

Thầy Snape tức giận nói, đôi mắt nở to đầy sát khí. Thầy Lupin thấy vậy liền chạy tới giữ thầy Snape lại. Harry đưa tay ra hiệu im lặng rồi nói:

- Ông không nghe rõ sao? Tôi bảo là "như lời Daisy nói"

Harry ngừng lại một lúc để những lời đó ngấm vào tai Pettigrew.

- Phải, chúng tôi sẽ không tự làm bẩn mình chỉ vì hạng còn thua cả rác rưởi như ông. Chúng tôi sẽ giao ông cho bọn giám ngục Azkaban. Có rất nhiều thứ đáng để chết, nhưng chẳng có gì đáng để giết cả.

- Không.. Harry.. Cháu không thể làm thế..

Giờ đây, Pettigrew bắt đầu khóc òa. Trông hắn giống như 1 đứa trẻ con to xác hói đầu vậy. Harry nhếch môi cười khinh bỉ:

- Tại sao lại không?

Rồi Harry giơ cao đũa phép, giáng vào người Pettigrew 1 câu thần chú làm hắn bất động. Thầy Snape cũng đã không còn giận dữ như trước, hỏi bằng giọng lạnh lùng:

- Trò có chắc việc mình làm là đúng chứ?

- Chắc chắn, thưa giáo sư.

Nghe vậy, thầy chẳng nói thêm 1 lời nào cả. Băng qua căn phòng, thầy Lupin đến bên Ron, nói bằng giọng thực tế.

- Được rồi Ron. Thầy không thể hàn gắn xương gãy cho con giỏi như bà Pomfrey cho nên tốt nhất hãy băng bó chân của con cho tới khi về đến bệnh thất.. Ferula!

Quanh chân Ron xuất hiện băng nẹp quấn chặt dọc theo xương ống chân. Thầy Lupin đỡ cậu đứng lên. Ron dồn hết sức nặng thân thể vô 1 chân còn khoẻ, mặt mày không còn nhăn nhó nữa. Cậu nói:

- Cám ơn thầy, con thấy khá hơn rồi.

Rồi chúng tôi dùng bùa phép di chuyển Pettigrew cùng ra ngoài..