Sau khi làm vệ sinh cá nhân kĩ lưỡng, Tần Sở Hàm mặc vào bộ y phục được Hạ Tử Nhiễm chuẩn bị sẵn. Thật bất ngờ là nó cũng rất vừa người, có lẽ dáng người cô và Hạ tổng không mấy khác biệt.
Khó khăn bước xuống cầu thang, Tần Sở Hàm liền nhìn thấy vẻ lạnh lùng của Hạ Tử Nhiễm cầm tờ báo buổi sáng ngồi bên một bàn rất nhiều thức ăn nhưng hình như chưa được đụng đến. Nghe thấy âm thanh từ trên lầu, Hạ Tử Nhiễm quay đầu nhìn, không quên nở một nụ cười hiếm thấy khiến Tần đại minh tinh có phần lúng túng.
Hạ Tử Nhiễm vội vàng chạy lại đỡ Tần Sở Hàm bởi mồ hôi trên trán nàng đã túa ra vì cái chân đau rồi. Hạ tổng kéo chiếc ghế dựa rồi dìu Tần đại minh tinh ngồi xuống. Từ trong bếp, dì Tứ thấy khách nhân đã xuống liền mang ra một phần cháo nóng hổi, sau đó là một ly sữa nóng cùng vài cái bánh quy dinh dưỡng. Bà cúi đầu cười nhân từ
"Tiểu thư, mau ăn cho nóng. Đây là đại tiểu thư đặc biệt căn dặn bà làm đó."
"Tôi nghĩ cô hẳn là nên dùng đồ thanh đạm một chút"
Hạ Tử Nhiễm một bên bổ sung, cũng bắt đầu cầm đũa lên dùng bữa. Sườn mặt nhìn nghiêng của Hạ tổng như một bức tượng sống, hoàn mỹ đến từng đường nét khiến Tần Sở Hàm có phần lúng túng.
"Cảm ơn, Hạ tổng."
"Dù sao cô cũng là gà cưng của công ty tôi đầu tư, tốt hơn hết vẫn không nên có chuyện gì."
Hạ Tử Nhiễm vẫn không ngước mặt mà tập trung vào bữa ăn. Tần Sở Hàm một bên bắt đầu dùng điểm tâm, lòng lại ngập tràn hảo ý.
Sau bữa sáng, Tần Sở Hàm đột nhiên nhớ đến tiểu trợ lí đáng thương của nàng tối qua thật đáng thương. Nhưng tìm mãi cũng không thấy điện thoại ở đâu, nàng bồi hồi nhớ lại hôm qua... Hình như đã vô ý vứt điện thoại trong xe rồi vứt luôn cái xe ở đâu đó trên đường rồi. Trong lòng không khỏi cười khổ...!
Hạ Tử Nhiễm sau khi thấy màn thầm khổ của Tần Sở Hàm cũng không khỏi cười trong lòng, cầm điện thoại mình đưa cho Tần Sở Hàm
"Nên gọi cho tiểu thư kí của cô, hôm qua tôi thấy cô ấy rất lo lắng."
Giọng nói thản nhiên, hớp một ngụm trà, Hạ tổng vẫn gĩư thái độ điềm nhiên.
"Lại phiền Hạ tổng."
Hạ Tử Nhiễm bấm số Lý Á Kỳ.
"Alo" Bên kia thanh âm ủê oải vang lên
"Alo, Tiểu Kỳ. Là chị, Sở Hàm đây."
"Cái gì? Chị đang ở đâu? Ở đâu hả? Em tìm chị suốt đêm. Cái xe của chị cư nhiên bị nhân viên tuần tra hốt đi thành phế liệu rồi! Em lo chết đi được."
Lý Á Kỳ nhảy dựng lên, quát vào điện thoại đến bên này Hạ tổng còn nghe rõ từng từ từng chữ.
"Được rồi, chị ở nhà bằng hữu, em đừng lo lắng. Chị sẽ liên lạc với em sau."
Tần Sở Hàm cúp máy, lại thở dài. Ít nhiều gì chiếc xe kia cũng đã theo cô từ khi làm ăn phát đạt, còn có chiếc điện thoại Dương Niên tặng. Bất quá, xem như ông trời cũng muốn cô làm lại cuộc sống mới rồi. Lắc đầu vài cái, Tần Sở Hàm trả lại điện thoại cho Hạ tổng.
Thấy cả hai đều trầm mặc, Hạ tổng đánh liều lên tiếng.
"Tôi thế mà được làm bằng hữu của Tần đại minh tinh sao?"
Câu nói nửa đùa nửa thật của Hạ tổng khiến Tần đại minh tinh có phần khó trả lời.
"Hạ tổng chẳng lẽ chê tôi sao?"
"Haha, nào có, tôi còn đang nghĩ phúc khí tôi lại tốt đến thế sao, bao người muốn còn không được. Hôm nay là giao thừa, nếu cô muốn về nhà, tôi sẽ cho người đưa cô đi."
"Nhà? Về đó cũng chỉ có mình tôi thôi."
Tần Sở Hàm đáp lại mang theo vài phần mất mát. Cô sinh ra trong một gia đình rất giàu có, nhưng vì theo đuổi sự nghiệp vào giới giải trí, bỏ lỡ học bổng vào ngôo trường đại học danh tiếng bậc nhất ở Đức mà ba mẹ đã cắt đứt toàn bộ tiền tài trợ cho nàng, cấp cho nàng một căn biệt thự và một chiếc xe, tự sinh tự diệt. Mỗi năm đến Tết, cũng là nàng tự đặt vé đi Đức gặp ba mẹ. Nghĩ đến lại buồn. Hạ Tử Nhiễm đột nhiên lên tiếng
"Thế chúng ta lại giống nhau."
"Thế nào lại giống? Ba mẹ cô cũng không thường xuyên ở nhà?"
Hạ Tử Nhiễm thở dài, nhướn mi, tầm mắt hướng ra cửa sổ âm trầm
"Tôi không có ba. Mẹ tôi là nhà bất động sản rất lớn ở Mỹ, không thể bỏ công tác một khắc nào."
Hạ Tử Nhiễm không khỏi cười khổ, khóe môi cong lên mang vẻ ưu thương. Nàng chưa từng có được cái gọi là hạnh phúc trọn vẹn. Từ nhỏ khi sinh ra, mẹ nàng đã nói rằng nàng không có ba, hết lực bồi dưỡng cho nàng đủ các lĩnh vực để trở thành người thừa kế Hạ thị tương lai. Nàng vốn không có một tiểu thơ bình thường như những đứa trẻ khác, có lẽ cũng chính điều này làm cho tính cách trở nên băng lãnh như hiện tại.
"Chi bằng hôm nay cùng tôi mừng Giao thừa."
Tần Sở Hàm một bên đưa ra đề nghị, Hạ Tử Nhiễm không khỏi bất ngờ mỉm cười ôn nhu xem như chấp nhận. Cư nhiên hai con người từ hai thái cực lại nơi đây nói ra nỗi lòng của mình, duyên phận chăng?
"Có điều, nếu đã là bằng hữu, gọi tôi là Tử Nhiễm là được"
"Vậy gọi tôi là Sở Hàm nhé"
Cả hai nhìn nhau cười rộ. Hai mỹ nhân dưới ánh nắng ban mai cùng nhau tỏa tụê khí, phát quang bắn tứ phía khiến không khí xung quanh như ngưng đọng, cuốn theo chính là ánh mắt mê mẩn của người làm trong nhà.
"Sở Hàm, chị nghỉ ngơi thêm đi, cơ thế cũng chưa tốt lắm."
"Chị?"
Tần Sở Hàm nhướn mi bất mãn. Có lẽ đối với nữ nhân, kiêng kị nhất là bị gọi đến già...
"Chị 27 tuổi, tôi chỉ 25 thôi nha."
Ngữ khí châm chọc của Hạ Tử Nhiễm bắn thẳng về con mắt đang trừng lên của Tần Sở Hàm. Bất giác Hạ tổng lại cười lên, cười rộ đến xinh đẹp.
"Được rồi, chị nghỉ ngơi đi. Tôi đi có việc, chiều sẽ trở lại."
Nói rồi Hạ Tử Nhiễm nhanh chóng bỏ lại Tần Sở Hàm còn đang bực bội ngồi trên giường. Cảm thấy cũng không có việc gì làm, nàng nằm lại trên giường rồi thả lỏng thân thể, đôi mắt nhắm hờ thư giãn. Cũng đã lâu lắm rồi, Tần Sở Hàm không có được ngày nghỉ như vậy.
Thật thơm, cả giường hay gối, cả bộ đồ này!
Tần Sở Hàm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
*sao chị Tần giống heo quá ÔvÔ mới ngủ dậy bả đi ngủ nữa... Hạ tổng nuôi bả sớm muộn cũng thành hêuuuuu*
----------------
Kể đến tiểu thư kí Lý Á Kỳ. Khó có một bữa lại được Tần đại minh tinh "đuổi đi" như thế, nhưng nàng cư nhiên đang ở bệnh viện Tân An để xếp hàng chờ khám bệnh. Vốn dĩ bụng dạ không tốt, lại mấy bữa cuối năm làm việc điên cuồng khiến cái dạ dày lên tiếng không thôi."Bệnh nhân Lý Á Kỳ"
Cô y tá lạnh lẽo đọc tên, Lý Á Kỳ chậm rãi bước đến phòng khám với cái mặt nhăn nhó hơn bà già 80. Vừa bước vào, một tiếng chửi bới đã phát ra
"Cô có nghe tôi nói không? Đã bảo không được ăn hải sản, dị ứng ra thế này còn trách ai? Hả? Hả?"
Tiểu Kỳ nhỏ bé hoảng sợ... từ nhỏ đến lớn, cô sợ nhất là đi bác sĩ, lại còn gặp phải loại hung tàn như thế, chắc sẽ chích cô chục mũi đến chết mất thôi. Đột nhiên dũng khí nào cũng không còn, Tiểu Kỳ quay lại bỏ đi, nhưng lại đụng vào ngay cái vật mềm mềm nào đó. Thoáng cái, ngã bẹp lên cái vật vừa đụng
"Ahhhh"
Tiều Kỳ phát hiện cái vật mềm mềm kia là một con người, hơn nữa cái tay hư hỏng lại đặt trên...trên...ngực nàng!!!!!!
"Dê xồm!!!! Dê xồmmmm"
Tiểu Kỳ la hét om sòm, không ngừng đập vào người vật mềm mềm phía dưới, nước mắt nước mũi bắt đầu chảy ra. Vật mềm mềm sau trận đau đớn cũng lên tiếng
"Tiểu cô nương...có lộn không? Cô đụng tôi té đau muốn chết còn đổ thừa tôi chiếm tiện nghi?"
Tiểu Kỳ ngẩng đầu lên thì đập vào mắt nàng là một khuôn mặt thanh tú với vẻ bất mãn, trên người mặc áo blouse trắng toát... Người này là bác sĩ... tiểu Kỳ hốt hoảng đứng lên. Vị bác sĩ kia cũng đứng lên theo.
"Cô là bệnh nhân à?"
Vị bác sĩ nhướn mày hỏi tiểu cô nương e lẹ trước mặt.
"Tôi...tôi..."
"Vào đi, tôi khám. Phiền chết được."
Vị bác sĩ đẹp trai kia lướt qua mặt tiểu Kỳ ngồi vào bàn làm việc, tiểu Kỳ nhìn thấy bảng tên... Trầm Giai. Ah... Bác sĩ đẹp trai tên Trầm Giai.
Xin đừng hiểu lầm, tiểu Kỳ không mê trai, chỉ là thích sưu tầm số điện thoại trai đẹp =))))))
Sau khi kiểm tra được hồi lâu, Trầm Giai lên tiếng
"Cơ thể cô cần nghỉ ngơi ngắn hạn, dạ dày cũng cần cho ăn đủ bữa. Nếu không thật sự sẽ có vấn đề."
Tiểu Kỳ nhìn chằm chằm vào Trầm Giai như khắc lấy từng đường nét. Tóc ngắn đen nhánh được vuốt kiểu cách, chiếc mũi cao thanh tú đặt dưới đôi mắt sâu, cánh môi khép mở thật đẹp.
Trầm Giai cảm giác được đang bị xuyên tiễn,bèn ngẩng đầu đáp
"Nè tiểu cô nương, tôi biết tôi đẹp trai nhưng em cũng không nên nhìn tôi chằm chằm như thế. Em không phải gu của tôi đâu."
Nói xong còn không quên nhướn mày đê tiện. Mất hình tượng!!! Quá mất hình tượng mỹ nam soái ca lòng tiểu Kỳ. Thâm tâm gào thét!!!! Tiểu Kỳ tức tối nhíu mày
"Hừ, ai thèm nhìn! Anh tưởng anh là ai!!!! Mai mốt đi khám sẽ không bao gìơ đi vào buồng của mặt mốc anh đâu,.đồ dê xồm!"
Tiểu Kỳ bất ngờ về câu nói của mình. "Mai mốt đi khám"... cả đời nàng chưa có cái hẹn tái khám nào được thực hiện, huống chi là bây gìơ tự nguyện trở lại bệnh viện...
Trầm Giai cũng không thua kém
"Ừ, tốt, cô cũng sẽ không bao giờ gặp được tôi ở cái khoa này nữa đâu!"
Vốn dĩ Trầm Giai là bác sĩ chuyên khoa tim mạch nổi tiếng nhất nhì Thượng Hải, do hôm nay ngoại khoa thiếu bác sĩ nên nàng mới phải xuống làm thay. Đã bực mình còn gặp tiểu nha đầu không biết lớn nhỏ kia!!!!
Thật là một ngày xui xẻo!!!!!
Cả Trầm Giai và Lý Á Kỳ đồng thời nghĩ, một bên hậm hực trút giận lên đống đồ nghề trên bàn, một bên hùng hổ bước ra khỏi bệnh viện quên mất cả dạ dày đau âm ỉ...!