Phải chăng, đợi anh là sai lầm?

Chương 10: Hội trưởng- Quán cafe

"Đây không phải là vườn hoa của cô."-Hắn lạnh lùng nói rồi bước ra khỏi vườn hoa

"Ủa thế là cảu anh à? Nó có ghi tên anh đâu nhỉ."-Nó nói rồi cũng chạy ra vì còn 5 phút nữa là vào lớp mà nó còn chưa ăn gì. Nó và hắn vừa bước ra thì gặp một người. Nó cảm thấy người này rất quen, hình như nó gặp ở đâu rồi thì phải.

"Chào em, anh tên Vương Anh Tuấn, em là Trần Ngọc Huyền phải không?"-Tuấn cười tươi nói với nó

"À, anh là hội trưởng hội học sinh đúng không? Mà sao anh biết em?"-Nó nhớ ra Tuấn là ai rồi thắc mắc hỏi

"Em nổi tiếng quá mà. Cho anh làm quen nhé"-Tuấn đưa tay ra trước mặt nó

"ừm"-Nó nói rồi nở nụ cười thân thiện đưa tay ra bắt tay với Tuấn

Nó để ý là nãy giờ hắn chẳng nói cái gì mà cứ nhìn chằm chằm vào Tuấn. Đừng nói là hắn trúng tiếng sét ái tình với Tuấn đấy nhé

"Anh bị làm sao vậy?"-Nó quay sang hỏi hắn

"Không liên quan đến cô. Đừng nhiều chuyện."-Hắn nói rồi bước đi

"Ơ cái tên điên này"-Nó nói rồi chạy theo nhưng vẫn không quên nói với Tuấn:"Tạm biệt anh nha"

Tuấn cười với nó rồi bước đi. Tuấn nhếch môi nói:"Nguyễn Nhật Minh à, cậu mà cũng tiếp xúc với con gái sao? Nhưng cô gái này cậu không có cửa đâu"

*GTNV: Vương Anh Tuấn(Key): 17 tuổi, đẹp trai nhưng không bằng hắn. Là hội trưởng hội học sinh ở trường Harvard, thông minh, học giỏi. Là con trai của chủ tịch tập đoàn đứng thứ 3 trên thế giới. Bang chủ bang Night đứng nhất nhì trong thế giới ngầm, luôn đối đầu với bang Devil do giữa hắn và Tuấn có một hiểu lầm. Ngay từ lần đầu tiếp xúc đã thích nó, hay bảo vệ cho nó.

~~~~~

Quay trở về với nó. Nó và hắn bước vào lớp trước sự ngỡ ngàng của mọi người

"Oan gia sao lại đi với nhau vậy?"-Cô trêu nó

"Không phải là có gì đó rồi đó chứ?"-Anh cũng nhảy vào trêu nó và hắn

"Có gì cái đầu anh á!"-Nó nhìn anh bằng một ánh mắt *thiện cảm*

"Nhiều chuyện"-Hắn lạnh lùng nói rồi quay về chỗ ngồi của mình

Lũ con gái trong lớp thì cứ loạn hết lên. Nhìn hắn thì nhìn với ánh mắt ngọt ngào, còn nó thì...với cặp mắt hình viên đạn.Hai tiết học cuối cùng cũng trôi qua. Noa và cô về kí túc xá ngủ. Đến chiều hai đứa đi chơi vì không phải đi học.Nó và cô bắt Taxi đến nhà cô để thăm mẹ cô. Nhà cô không xa mấy nên đi chỉ 15 phút thì đến nơi. Hiện tại nó và cô đang đứng trước căn nhà 4 tầng. Nói đúng hơn là một căn biệt thự. Nó và cô cùng nhau bước vào. Vừa bước vào cửa nó đã thấy bà Hoa đang ngồi trên chiếc ghế sang trọng. Trông bà thật quý phái. Bà Hoa vừa nhìn thấy tụi nó đã nở nụ cười ấm áp.

"Con chào mẹ Hoa. Mẹ có khỏe không ạ?"-Nó vui mừng nhìn bà Hoa hỏi

"Ôi mẹ khỏe lắm, cảm ơn con. Một năm không gặp mà con gái của mẹ đã trở lên xinh đẹp như vậy rồi. Mẹ nhớ con quá~~"-Bà Hoa ôm chầm lấy nó

###Chú thích: Nó thường gọi mẹ cô là Mẹ còn cô cũng coi mẹ nó như Mẹ mình nhé~~

"Ý mẹ là trước đây con không xinh hay sao?"-Nó vờ trách móc

"Đâu có đâu, con gái mẹ lúc nào chẳng xinh!!!"

"Xinh giống mẹ mà~"

"Con bé này, khéo nịnh quá. Mẹ già rồi, xinh đẹp gì nữa?"

"Mẹ của con vẫn còn trẻ trung, xinh đẹp chán. Già đâu mà già."-Nó tinh nghịch nói

"Hai người tình cảm với nhau xong chưa thế?"-Cô thở dài ngao ngán nói, lần nào nó và bà Hoa gặp nhau cũng vậy. Đều tình tình cảm cảm như kiểu mấy năm không gặp nhau không bằng.

"Kệ tao/mẹ!!!"-Nó và bà Hoa đồng thanh nói rồi quay qua nhìn nhau cười

"Được thôi, kệ hai người."-Cô nói rồi đi vào nhà ngồi xuống ghế

"Đi vào đây ngồi cho đỡ mỏi chân, con gái mẹ!"-Bà Hoa kéo nó ngồi xuống ghế

"Vâng mẹ!!!"

"Con rất thắc mắc không biết con là con mẹ hay nó là con mẹ nữa???"-Cô đăm chiêu suy nghĩ, có khi nào cô được nhặt từ ngoài bãi rác về không nhờ?

"Đúng rồi, mày không phải con gái của mẹ đâu. Huyền mới là con mẹ nè, đúng không con gái?"-Bà Hoa vừa nói vừa ôm lấy tay nó. Trông hai người như hai chị em vậy!!!

Nó không biết nói gì, chỉ biết cười trừ. Lần nó bà Hoa cũng nói vậy nên nó cũng chẳng biết nói gì nữa. Còn cô thì tức lộn ruột, có người mẹ nào như vậy không cơ chứ?!

"Hai đưa ngồi đây đi, mẹ vào chuẩn bị mấy món ăn."

"Con tức đến nỗi no luôn rồi."-Cô

"Thôi mẹ Hoa, bọn con mới ăn trưa xong. Giờ bọn con còn muốn đi chơi một lúc đã. Để lát nữa về chúng ta cùng ăn với bố Quốc nữa."-Nó

"Vậy hai đứa đi chơi đi rồi về đayăn cơm. Để mẹ gọi bảo bố Quốc về sớm."

"Dạ, bye bye mẹ!"-Nó nói rồi kéo cô đi

"Nhi, không chào mẹ à?"-Bà Hoa

"Con tưởng mẹ quên mất con rồi cơ."-Cô

"Con bé này."

"Thôi bọn con đi đây ạ."-Nó

"Ừm, về sớm nhé."

Nó và cô ra khỏi biệt thự

"Tao biết ngày mà, lần nào có mày là tao cũng bị cho ra rìa. Tổn thương các thứ."-Cô

"Do ăn ở!"

"Hầyyyy"

"Đi đâu giờ?"-Nó hỏi

"Đi, tao đưa mày đến chỗ này."-Cô kéo tay nó

Cả hai đi bộ khoảng 10 phút thì đến quán cafe ~Lucky~

Nó nghe nói quán cafe này rất nổi tiếng ở Việt Nam. Nhìn bên ngoài thì khá là đơn giản, không bắt mắt như các quán khác. Nó và cô đẩy cửa bước vào.

...