"....."
Này thật sự cũng khá thú vị đấy.
Cái từ ngữ điên khùng đó giống như một tia sét đánh từ trên trời xuống, triệt để đánh Tư Cảnh thành ngoài xốp trong mềm.
Y nhìn người trước mắt mình, cảm thán từ tận đáy lòng, "Anh thật sự là một nhân tài."
Phải tự kỷ đến mức như nào thì mới có thể nghĩ rằng tất cả mọi người đều là fan only não tàn của mình cơ chứ?
Lông mày của Hám Trạch khẽ nhúc nhích, vẻ mặt rõ ràng có hơi kinh ngạc, nhưng đạo diễn đứng phía xa đã ngoắc tay với bọn họ nên hắn đành phải dừng câu chuyện lại rồi đi về phía khu vực quay chụp.
Đạo diện râu quai nón nhìn vào camera, chỉ huy, "Đến gần thêm chút nữa, chúng ta chụp ảnh phúc lợi.
Ây, đúng, đến gần thêm nữa đi, gần thêm nữa ——"
Tư Cảnh mặt không chút thay đổi, "Đạo diễn, gần thêm chút nữa là thành khoảng cách âm đấy."
Đạo diễn vỗ đùi, chòm râu của ông lay động một chút, vừa nghe thấy lời này thì mặt mày hung dữ hẳn lên, trách cứ, "Tự dưng nói linh tinh cái gì thế?"
Ông nói: "Như này có chỗ nào giống số âm hả —— Hám Trạch, cậu khoác tay lên vai Tư Cảnh đi!"
Người đàn ông nghiêm mặt, phối hợp làm theo.
Xúc cảm ấm áp.
Tư Cảnh bị chạm vào phần gáy, cả người nổi lên một cảm giác khó chịu không hiểu tại sao, y cố nén âm thanh lầm bầm sắp tràn ra khỏi yết hầu, thúc giục nói: "Nhanh lên."
Đạo diễn nhanh chóng chụp ảnh rồi đưa cho hắn xem.
"Thế nào?"
Dáng vẻ của hai người ở trên ảnh chụp vô cùng thân thiết với nhau, người có vóc dáng cao hơn ôm lấy cổ của người thấp hơn mình, hơi nghiêng đầu xuống nhìn y.
Ánh mắt đó thậm chí còn khiến cho chính Hám Trạch cảm thấy kinh ngạc.
Hắn không nhịn được mà đưa tay lên sờ khóe môi mình.
....!Nó nhếch lên khi nào vậy nhỉ?
Đạo diễn hỏi: "Thế nào, ổn chưa?"
Hám Trạch nói: "Được rồi."
Hắn lại nhìn ảnh chụp kia, hồi lâu sau mới mím môi lại, giống như vừa mới hạ quyết tâm gì đó.
"Đạo diễn, ảnh này có thể cho tôi xin được không?"
Đạo diễn nói: "Đương nhiên!"
Ông vỗ vỗ bả vai Hám Trạch, lại đưa mắt nhìn Tư Cảnh đã chạy ra xa, "Ở chung cùng với cậu ta cũng không dễ dàng gì nhỉ?"
Hám Trạch bật cười.
"Ầy, nhưng bây giờ cũng bớt bớt hơn rồi đấy," đạo diễn nói, "Cái đoạn thời gian cậu bế quan chụp diễn ở nước ngoài đấy, lúc đấy chắc cậu không biết đâu, Tư Cảnh vừa ra mắt, người này đã náo loạn đến mức gà bay chó sủa luôn rồi ——"
Những người mới không có căn cơ năm nào cũng lần lượt ra mắt chẳng khác gì một cánh đồng lúa mì mọc nối tiếp nhau vậy.
Cũng chẳng có nền tảng gì, so với việc tuốt lá rau xanh chẳng có gì khác biệt.
Tuy rằng tươi mới nhưng không phải cái nào cũng có thể dùng để làm đồ ăn.
Có một số người đi trước cảm thấy được nguy cơ, nên đã nghĩ đến việc cho những người mới này nếm trải chút mùi vị của sự đau khổ, ít nhiều gì cũng chèn ép sự phát triển của đối phương.
Tư Cảnh có vẻ ngoài vô cùng xuất chúng, ở trong bộ phim đầu tiên, trong đó phải có đến 5 diễn viên luôn tìm cách đè ép y ở khắp nơi khắp chốn rồi, không có việc gì cũng gào thét gọi đến gọi đi, lúc diễn thử cũng dùng hết sức lực với mưu đồ nghiền ép y.
Gặp phải chuyện như thế này, cứ mười người thì có bảy đến tám người chọn cách im lặng, không có khán giả, không fan, một nghệ sĩ vừa mới ra mắt, không có tư bản chống lưng để đấu lại mấy người đi trước này.
Nhưng Tư Cảnh lại không giống thế, y vẫn khăng khăng giữ vững lòng tin: mày dám bắt nạt tao, vậy tao nhất định phải đòi lại hết.
Ngày hôm sau y đã đào bới thông tin về người đi trước này để công bố ra, ngay cả việc đối phương ăn vụng trái cấm lúc mấy tuổi cũng điều tra đến mức rõ ràng cặn kẽ, vài lần vi phạm luật giao thông cũng nhớ rõ ràng.
Càng không nói đến vấn đề như đã quan hệ mấy lần với bạn gái, đã lừa gạt mấy fan, có cái gì không để người khác biết, ngay cả trong nhà có mấy quyển sách hạn chế độ tuổi....!Đem hết những ghi chép điều tra đó đến phòng nghỉ của người này, chẳng khác gì Định Hải Thần Châm quấy nhiễu Long vương chỉ trong nháy mắt.
Về sau người đi trước này không dám khiêu khích trêu chọc y nữa, im lặng chẳng khác gì đà điểu.
"Cậu cũng biết đây," đạo diễn nhỏ giọng nói, "Cậu xem cái kiểu tính tình của Tư Cảnh kia....!có chỗ nào là không đắc tội với người khác hả?"
Những người ngứa mắt y chẳng khác gì những cơn sóng, kết quả cuối cùng là đều bị Tư Cảnh đập chết ở trên bờ cát.
Từ sau lúc đó lại có nhiều thêm vài con đà điểu cố ý né tránh y ra, chắc cũng đủ để mở vườn bách thú rồi.
Thậm chí ngay cả đạo diễn râu quai nón cũng không dám trêu chọc y, chỉ dám lén lút cảm thán vài câu, không biết mạng lưới tình báo của Tư Cảnh rốt cuộc từ đâu mà đến nữa, chẳng lẽ là có thân phận lai lịch tài giỏi gì ư?
Tư đại lão tài giỏi đã quay lại bên trong lều trại, nháy mắt đã xụi lơ thành một vũng bùn hình mèo.
Y dựa đầu vào gối ngủ gật, bỗng nhiên lều trại bị xốc lên, Viên Phương vội vã tiến vào, há mồm đã nói: "Tư Cảnh ——"
Sắc mặt của người đại diện cũng không tốt lắm.
"Đại ngôn đồng hồ kia của cậu đã mất rồi."
Anh gấp đến mức giậm chân.
"Trước đó đã ổn định xong hết rồi, chỉ thiếu bước ký hợp đồng, đến mức này rồi mà còn hụt mất được cơ chứ?"
Tư Cảnh ra mắt muộn, tuy rằng nhiệt độ của y lúc này vẫn luôn tăng lên, coi như là một lưu lượng đang hot nhưng số lượng đại ngôn có thể nắm chặt trong tay lại không nhiều lắm.
Nhãn hiệu đồng hồ này là nhãn hiệu đẳng cấp quốc tế, điển hình cho sự đẳng cấp to lớn, có thể chọn trúng được Tư Cảnh thì đó phải gọi mà miếng bánh ngọt khổng lồ rớt từ trên trời xuống.
Chiếc bánh thình lình rơi xuống này đột nhiên biến mất, Viên Phương gần như tức đến vỗ ngực giậm chân, ngồi xuống góc tường cứ như thím Tường Lâm [1], ôi chao thở dài rồi lặp đi lặp lại mấy câu nói như vậy.
[1].
Nhân vật chính trong tiểu thuyết Chúc phúc 祝福 của Lỗ Tấn có tên là"thím Tường Lâm" (Tường Lâm tẩu 祥林嫂),
"Cái này sao lại mất chứ?"
"Cái này làm sao lại mất được cơ chứ?"
Tư Cảnh không quá quan tâm đến đại ngôn, nhưng y chán ghét việc người khác cướp đi thứ gì đó từ mình.
Lúc này y chống người dậy, hỏi: "Biết sao lại thế không?"
Viên Phương lắc đầu, bắt đầu gọi điện cho từng người một.
Anh gọi điện hỏi thăm một hồi, cuối cùng cũng biết được đáp án từ chỗ người bạn lâu năm làm bên truyền thông.
Quan hệ của cái người này cùng với quản lý xưởng tiêu thụ khá tốt, do dự mãi một lúc lâu mới nói cho anh biết: "Bọn họ cho rằng bên các cậu yêu cầu giá cả cao quá."
Viên Phương trừng mắt.
"Ông anh à, tôi cũng chỉ dự trù lấy 80% của bọn họ!"
Bây giờ có thể có được mấy ngôi sao đang nói đưa ra được mức giá như này hả?
Càng không nói đến, "Không phải trước đó đã thương lượng rõ ràng rồi sao?"
Anh đã soi xét hợp đồng một cách kỹ càng, xem kỹ từng câu từng chữ, chỉ thiếu mỗi bước mang đến công ty để ký kết mà thôi.
Chỉ còn thiếu mỗi cái bước ký tên thôi mà sao lại bị hụt mất được cơ hả?
Việc này có khác gì lúc sút bóng vào khung thành nhưng lại bị mất bóng đâu hả?
"Tất nhiên không phải thế," bạn tốt nói một cách hàm xúc, "Nhưng mà giá cả bên công ty các cậu....!đưa ra lại nhiều hơn thế."
Đột nhiên trái tim của Viên Phương nhảy lên một cái.
Anh chợt hiểu ra ý đại khái của câu nói này.
"Đúng", ông bạn nói, "Công ty các cậu đột nhiên nâng giá, mức giá gần như ngang bằng với minh tinh đẳng cấp thế giới —— đây là kiểu muốn thành tâm làm ăn hay là thành tâm đập bỏ việc làm ăn hả?"
Chênh lệch so với giá thị trường cũng không phải là một chút, vậy làm sao có tư cách dám oán hận người ta đột nhiên đổi ý giữa chừng cơ chứ?
Cậu ta nói ra lời dưới đáy lòng: "Tôi nghi ngờ rằng công ty có thù oán gì với các cậu rồi."
Viên Phương lúc này tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nói: "Quả thật là có thù oán."
Anh cười lạnh một tiếng.
Cùng với tiểu Thôi tổng đó, đây còn không phải là thù hận sâu sắc à!
*
Khi tiểu Thôi tổng say khướt đi ra khỏi khách sạn thì cũng đã gần đêm khuya.
Vài người nâng gã lên, cả buổi mới thấy có chiếc xe đen dừng lại trước mặt bọn họ.
Cửa xe được mở ra, trợ lý ngồi bên tổng run rẩy ló đầu ra, "Là Thôi tổng? Tôi tới đón anh ấy về."
Cửa ghế sau xe được mở ra, đám hồ bằng cẩu hữu [2] cũng không suy nghĩ nhiều, vỗ vỗ hai má tiểu Thôi tổng.
[2].
Bạn xấu, bạn bè không tốt.
"Anh Thôi, anh Thôi? Tỉnh chưa? Người của anh tới đón anh này."
Tiểu Thôi tổng chép miệng chậc lưỡi, vẫn mơ mơ màng màng nâng tay lên, muốn kính rượu.
"Lại uống thêm một ly...."
"Không thể uống nữa!" Vài người vội vàng ngăn gã lại, "Anh đã rót ra không ít rượu trắng rồi, nhanh chóng về đi ngủ đi ——"
"Ngủ cái gì mà ngủ, không ngủ!"
Tiểu Thôi tổng tuyên bố, sờ soạng lấy điện thoại di động của mình, "....!Cái kia gọi là gì ấy nhỉ? Tư Cảnh? Cậu ta một chút cũng không nghe lời, công ty cần người như vậy làm gì, chờ đến lúc nâng cao năng lực chịu đựng của tim à?"
Hồ bằng cẩu hữu vất vả mãi mới nhét được hai chân của gã vào trong xe, gã ta ngã ngửa đầu xuống mà vẫn cố nói tiếp.
"Tao phải khiến cậu ta đến uống rượu! Cho cậu ta biết bản thân là cái thứ như thế nào, một kẻ đi kiếm tiền cho công ty, một con trâu con ngựa, thế mà dám dùng ánh mắt như thế để nhìn tao á, nó - con mẹ nó chứ, tao không chỉ để nó bồi tao hai ly rượu thôi đâu, tao còn phải khiến nó phải cởi hết quần áo nằm trên giường của Vương tổng, nó phải thành thật mà cởi hết!
Tiểu trợ lý ngồi ở phía trước nghe xong quả thực hết cả hồn, hận không thể nhảy đến che kín miệng ông chủ.
Đừng nói nữa ông chủ ơi!
Nên câm miệng lại a a a a a a!
Trong xe không bật đèn, nhìn lên kính chiếu hậu cũng là một mảng mờ mịt, chỉ có thể miễn cưỡng lắm mới nhìn thấy một bóng đen đang ngồi trong bóng tối dày đặc kia.
Xe lắc lư, chiếc xe vội càng phanh gấp không hề báo trước, tiểu Thôi tổng suýt chút ngã văng ra.
Gã mò mẫm ngồi lại chỗ, cảm giác được Acid pantothenic đang dâng lên trong dạ dày.
"Có túi bóng không?"
Gã mở miệng, cảm thấy có thể nôn ra bất cứ lúc nào.
Ý thức của gã đang mơ hồ, đột nhiên nghe thấy có tiếng người vang lên ở bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng đến rợn người: "Mày còn muốn túi bóng không?"
Tiểu Thôi tổng giật mình.
Gã quay phắt đầu lại, đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc được ánh đèn neon lập lòe ở bên ngoài chiếu hắt vào.
Khuôn mặt mà vừa nãy gã ta có nhắc đến trong lời nói ấy.
Khóe miệng Tư Cảnh cong lên, mặt mũi hiền lành mỉm cười với gã: "Hửm?"
Trái tim tiểu Thôi tổng đột nhiên nhảy dựng lên, tỉnh rượu được một nửa.
Gã đặt tay lên nắm cửa xe, định hét lên bảo dừng lại.
Nhưng cửa xe đã bị khóa trái, Tư Cảnh đang cách gã ngày càng gần, chậm rãi giơ nắm đấm lên.
"Muốn tao phải bồi rượu à?"
"...."
"Tao cũng phải thành thành thật thật cởi hết ư? Hửm?"
"...."
Tiểu Thôi tổng ngay cả một câu cũng không nói được, chỉ có thể trừng mắt nhìn y đầy kinh hãi chẳng khác gì một cô gái nhỏ yếu ớt lên nhầm xe đen [3].
Tư Cảnh dùng vẻ mặt hung ác của cường hào ác bá để nhìn gã.
[3].
"Xe đen" ở đây là phương tiện chưa qua bất kỳ thủ tục liên quan nào tại cục quản lý vận tải, chưa có giấy phép hoạt động và hoạt động trái phép bằng dịch vụ trả phí.
Tiểu trợ lý ngồi phía trước cố gắng khuyên nhủ: "Anh Tư, tốt xấu gì thì đây cũng là ông chủ ——"
"Ông chủ cái cục cứt!"
Tư Cảnh cười lạnh một tiếng, túm lấy cổ áo gã.
"Nếu thả mày đi thì cũng được thôi."
Tiểu Thôi tổng run rẩy, cầu còn không được.
"Người có thể đi," Tư Cảnh nói, "Quần áo thì phải để lại."
"....."
"A?"
Tiểu Thôi tổng hoảng sợ che kín ngực.
Một lúc lâu sau, tiểu Thôi tổng chỉ còn lại cái quần cộc bị ném ra khỏi xe, run rẩy hứng trọn cơn gió thu se lạnh dưới ánh đèn đường mờ ảo.
Tư Cảnh vui sướng huýt sáo một tiếng, cầm điện thoại chụp ảnh gã ta từ trên xuống dưới giống y hệt một thằng lưu manh đường phố, sau đó nghênh ngang rời đi.
Chỉ để lại tiểu Thôi tổng một mình đứng đó nghiến răng nghiến lợi, oán hận Tư Cảnh đến tận xương tủy.
"....!Tư Cảnh!"
Mày chờ đấy, bố mày mà không tuyết tàng [4] được mày thì bố mày chính là con chó!
[4] Tuyết tàng: nghĩa đen là giấu trong tuyết, gần giống như "đóng băng" hay phong sát, ở đây chỉ việc ngôi sao bị chính công ty chủ quản bỏ rơi, phong bế hoạt động.
Xe đen rời đi đột nhiên quay lại, mở cửa.
Tư Cảnh ló đầu ra khỏi cửa xe nhìn gã, nhướn mày: "Mày vừa nói cái gì?"
Tiểu Thôi tổng: "...."
Gã nghẹn họng há miệng thở dốc, "Gâu —— gâu gâu...."
Mẹ nhà nó.
Gặp quỷ rồi.
Cái này mà cũng có thể nghe được?
[03/05/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Con mèo nhỏ meo meo: Tui chính là như vậy đó! Tui, thiên hạ đệ nhất, không ai có thể chinh phục!!! Cái cây cỏ mèo bạc ha kia, nói anh đó, mau lại đây cho ông đây cắn một miếng nào!
....!Một chút nữa, là tui cắn anh, không phải anh cắn tui!.