Phạm Ca

Chương 20: ⋅ Người vợ (16)

Dịch: Duẩn Duẩn

Căn phòng được sơn màu xanh da trời, giường ngủ màu nước hồ biên biếc, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Âm thanh mô phỏng tiếng bong bóng nước của những chú cá đã bị tắt, chỉ còn sót lại tiếng thở dốc hòa lẫn vào nhau liên tục không dứt, anh thì vang dội, còn cô lại ẩn nhẫn, hòa quyện không biết mỏi mệt, dây dưa không ngừng.

Phạm Ca ngồi xếp bằng trên giường, tay hết xoắn chặt lại thả ra, lông mi cũng run rẩy vô cùng lợi hại, Ôn Ngôn Trăn thì ngồi đối diện cô, vuốt nhẹ sợi tóc đang rủ trước bả vai cô ra phía sau, thế mà một vài sợi không chịu nghe lời lại nằm im ngoan ngoãn sau tai cô dưới sự chỉ dẫn của anh. Ngón tay anh không rời khỏi đó, nhẹ nhàng vuốt ve dái tai cô, khiến Phạm Ca hoảng sợ bối rối mân mê ga trải giường.

Tay Ôn Ngôn Trăn từ từ đi xuống, từ cổ đến xương quai xanh, lưu luyến ở đó một lát, rồi lại đi xuống từng chút một, xuyên qua đường viền áo ngủ mỏng manh.

Bàn tay cô đang mân mê ga trải trường đột ngột siết chặt lại, khi bàn tay Ôn Ngôn Trăn lướt qua bộ phận cao vút trước ngực cô rồi nắm trọn lấy nó, bàn tay cô đã rịn một lớp mồ hôi mỏng, từng giọt mồ hôi nho nhỏ cứ thế chảy xuống.

Lòng bàn tay anh vân vê chóp đỉnh nơi ngực cô, rất dịu dàng song có thể chết người, luồng hơi từ trong lồng ngực đi ra bị chặn ngang ngay phổi, trong lúc nhất thời, Phạm Ca như biến thành người chết đuối, hốt hoảng mở mắt ra, nhìn sâu vào Ôn Ngôn Trăn.

Khoảnh khắc đó thời gian như lắng đọng.

Điều duy nhất không bị thời gian phù phép cho đứng yên là bàn tay Ôn Ngôn Trăn vẫn cứ tiếp tục tham lam đòi lấy, lực đạo kia rơi xuống, làm bộ ngực cô căng đau đến tê tái, Phạm Ca không tự chủ được ưỡn thẳng sống lưng tê rần về phía trước, càng làm cho chóp đỉnh trước ngực vùi sâu vào lòng bàn tay anh.

Chóp đỉnh lặng lẽ đứng thẳng.

Ánh mắt Ôn Ngôn Trăn ướt át, không còn do dự nữa, ngón tay anh kéo nhẹ nơ con bướm trước vạt áo ngủ của cô, chiếc nơ này là dây đai an toàn, chỉ cần kéo nhẹ một cái, chiếc áo ngủ liền tuột thẳng xuống.

Ngực Phạm Ca chợt lạnh, cô vội vã lấy tay che lại, đoạn muốn kéo cái áo trượt xuống bắp tay lên, cùng lúc đó bàn tay cô cũng phủ lên bàn tay Ôn Ngôn Trăn cách lớp quần áo.

Tiếng cười nồng đậm mang theo chút khàn khàn nhẹ nhàng vang lên, Ôn Ngôn Trăn cách lớp quần áo nắm ngược lấy tay cô, đoạn chậm rãi gỡ cả tay và quần áo cô ra, nghiêng người qua, hôn lên môi cô, sau đó thuận thế đẩy ngã cô xuống giường.

Chiếc chăn mềm mại che phủ ngang hông bọn họ, người đàn ông và người phụ nữ ở dưới chăn liên tục giãy dụa, quấn quít nhau, ma sát vào nhau, bàn tay người đàn ông mê mải vuốt ve cơ thể người phụ nữ, từ bộ ngực cao ngất xuống vùng bụng bằng phẳng.

Đôi bàn tay vỗ về biến thành khúc nhạc dạo của cuộc yêu, người đàn ông như quen thuộc từng nước bước đường đi trên cơ thể cô, anh dùng bàn tay mình tận tình lấy lòng cô, cho đến khi cô cắn chặt lấy đôi môi mình, cho đến khi hơi thở cô như ánh trăng bể tan tành dưới bóng nước.

Cho đến khi, cô giãy giụa vòng eo, chủ động dùng chân mình cọ vào vị trí nóng bỏng của anh.

Tay anh dọc theo hai bên eo đi xuống bắp đùi cô, rồi lần vào phía trong đùi non, vuốt ve nhè nhẹ.

Làn sóng tình này đối với Phạm Ca mà nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, quen thuộc là vì từ trong xương cốt cô truyền đến niềm vui sướng rạo rực, xa lạ là vì những phản ứng trái ngược lại hoàn toàn với cơ thể mình.

Loại tâm tư này dưới bàn tay ma quái của Ôn Ngôn Trăn chốc chốc như cỏ dại lan tràn, khi ngón tay anh lần vào bắp đùi trong rồi từ từ đi lên, niềm háo hức dần trở nên phức tạp...

Vật nhỏ hoạt bát mềm mại ở cửa đường hầm đang vui mừng quá đỗi, mắt thấy. . . .

Phạm Ca hoảng hốt, lập tức khép chặt hai chân lại.

Người đang chôn đầu trước ngực cô bỗng run run bả vai, giống như là đang cười, hơi thở nóng bức của anh phả vào từng lỗ chân lông trên người cô, môi anh rời khỏi đỉnh nhọn, rồi di chuyển đến bên tai cô, ngậm lấy đầu dái tai khẽ mút.

Cô giống như bị điện giật, từ đầu tới chân đều duỗi thẳng hết ra, ngón tay Ôn Ngôn Trăn liền nhân cơ hội tiến vào.

Phạm Ca ngửa đầu ra, móng tay cô cắm sâu vào bả vai anh như muốn cào tróc một lớp da, tiếng thở dốc của Ôn Ngôn Trăn càng trở nên dồn dập, ngón tay anh ở trong cô nhẹ nhàng cử động, Phạm Ca ngượng ngùng chôn mặt trên bả vai anh. Ngón tay ấy mang theo làn sóng tình nơi cô, khiến cô không biết được cơ thể mình đang chống cự hay đang nghênh đón nó, khiến cô bàng hoàng giãy giụa, cơ thể như có vô số con vật nhỏ đang trú ngụ, nghịch loạn làm cô không kiềm chế được khát khao.

Ngón tay thứ hai của Ôn Ngôn Trăn tiếp tục tiến vào, Phạm Ca cảm thấy rất đau, đau đến nỗi cô muốn hung dữ kéo nó ra chất vấn anh đủ đường.

Thế nhưng những con vật nhỏ trong cơ thể cô hết lần này tới lần khác lại làm trái ý cô, vì vậy mà bàn tay đang muốn kéo anh ra của cô ngược lại giơ móng vuốt cào sâu vào cơ thể anh, cô phải trả thù anh, để anh nếm trải được nỗi đau mà anh mang đến cho cô.

Nhưng đau đớn rất nhanh đã bị một cảm giác không tên khống chế, như mong nó có thể lấy đi càng nhiều hơn, thậm chí...

Thậm chí đi vào sâu hơn một chút, tốt nhất là giờ phút này có thể chạm tới nơi sâu nhất trong linh hồn cô.

Loại khát vọng này dẫn tới tình trạng là sau một hồi kháng cự ngắn ngủi cơ thể cô đã bắt đầu nghênh đón anh.

Những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống từ trán Ôn Ngôn Trăn, sau khi đã đạt đến cực hạn, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ ửng của người phụ nữ bên dưới, ngón tay rời đi.

Khoảnh khắc ngón tay Ôn Ngôn Trăn rút ra, Phạm Ca cảm giác cơ thể mình như đang phiêu diêu ở một nơi nào đó không biết tên, bỗng dưng trở nên hư không trống rỗng, còn chưa chờ cô tìm lại được sự cân bằng.

Anh đã đặt ở nơi cô, chỗ cứng rắn nhất đặt ở chỗ mềm mại nhất.

Anh đang thử đi vào cô.

Chỗ đó không còn là bàn tay dịu dàng của Ôn Ngôn Trăn nữa, mà là một vật nóng như lửa, cứng rắn như sắt, vừa mới chạm đến đã đau thấu tim. Cơn đau từ đâu bỗng dưng ùn ùn kéo đến khiến cô không biết phải làm sao cho phải.

"Ôn...Ôn Ngôn Trăn, đừng, nó lớn...lớn quá."

Lại càng có nhiều giọt mồ hôi rơi xuống hơn, hai tay anh nắm chặt ga giường đến nổi gân xanh, thở từng hơi hổn hển, mà ánh mắt Phạm Ca lại như mang theo cầu khẩn nhìn anh.

Con mẹ nó! Anh muốn đi vào cô ngay lập tức, muốn cột cô và anh vào chung một chỗ, rồi cứ như vậy mà bắn ra. Thời điểm đi vào cô cũng giống như nhảy xuống từ trên vách núi cao, rơi xuống đến máu thịt bầy nhầy.

Ôn Ngôn Trăn điều chỉnh lại hơi thở, cúi đầu nhìn người dưới thân. Phạm Ca của anh sao lại nói những lời như vậy vào lúc này, hơn thế lại còn bằng thái độ và giọng điệu ấy. Những lời như vậy rất dễ khơi gợi sự nguy hiểm ẩn núp trong huyết máu của đàn ông cô biết không.

Nó lớn quá!

Lời này một khi hiểu đươc thì...

Anh bắt lấy bàn tay đang quơ loạn của cô, ấn vào nơi đang nóng bừng bừng của mình, Ôn Ngôn Trăn nói với Phạm Ca sự thật.

"Phạm Ca, em có biết là em vừa nói xong thì nó lại càng lớn hơn không?"

Hiện bàn tay Phạm Ca không khác nào bị bỏng bởi lửa, nó làm tâm lý của cô trở nên hoảng loạn, mặt cô đã đỏ tới tận mang tai song thứ nóng phỏng tay kia vẫn không ngừng phồng to lên.

Cơ thể Phạm Ca không tự chủ được lui về sau, miệng cô lẩm bẩm, "Đừng, Ôn Ngôn Trăn, đừng mà..."

Đau đớn và nỗi sợ hãi nào đó không thể giải thích đang không ngừng lan rộng trong trái tim cô, Phạm Ca định mượn lực chân lùi về sau nhưng người phía trên không cho cô bất cứ cơ hội nào, một cánh tay trống của anh chụp lấy eo cô, siết chặt vào người anh đến sít sao.

"Muộn rồi, Phạm Ca ạ."

Đầu anh cúi sát xuống, kề vào bên tai cô.

"Phạm Ca, đừng sợ. Trước đây có thể vào được, bây giờ cũng có thể vào được."

Nói xong anh liền thẳng lưng, dấn sâu vào.

Dưới ánh đèn, trần nhà trên đỉnh đầu có màu xanh thăm thẳm của bầu trời, từng gợn sóng biển nhẹ nhàng lướt qua, kéo theo những khe hở của màu xanh, Phạm Ca ngỡ ngàng nhìn chăm chăm vào những khe hở đó.

Khoảnh khắc anh tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể mình, bỗng dưng những giọt nước mắt vô thức từ đâu cứ như vậy rơi xuống.

Chắc chắn là do quá đau, đau đến độ cô cũng phải rơi nước mắt.

Đột nhiên bị xâm nhập một cách thẳng thửng như vậy, cơ thể cô tựa muốn nứt toạt ra, khoảnh khắc ấy hơi thở như ngừng lại, Phạm Ca co rụt bả vai, bàn tay như người sắp chết đuối vớ được cọc siết chặt lấy bả vai Ôn Ngôn Trăn.

Anh không cử động nữa, đôi môi hôn khắp cơ thể cô một cách mê dại, đầu lưỡi dừng trên nụ hồng mai của cô, ngậm lấy nó rồi trêu chọc, liên tục lặp đi lặp lại, "Không sao đâu, không sao đâu Phạm Ca. Trước đây có thể bây giờ chắc chắn cũng có thể, lát nữa thôi em, à không, không, lập tức sẽ hết liền, lập tức sẽ hết đau liền."

Sóng tình cao trào nơi chóp đỉnh Kim tự tháp và sự căng đau nơi hành lang chật hẹp như đang hình thành sự so sánh mãnh liệt, chúng như những đứa trẻ bướng bỉnh không chịu thua kém đang so tài lôi kéo ở đó.

Phạm Ca bị ép tới sắp phát điên, song người tạo ra cơn đau cho cô hết lần này tới lần khác lại dỗ, "Phạm Ca, anh bảo đảm, anh bảo đảm, sẽ hết đau liền, sẽ hết đau liền..."

Phạm Ca hít sâu một hơi, hô hấp như vỡ ra từng mảnh nhỏ, luồng khí chảy trong cơ thể bất chợt nghẹn lại, sản sinh hiện tượng các bắp thịt co rút, cô vừa mới run rẩy, đường hầm đó như thắt lại, khiến cơ thể người phía trên run rẩy kịch liệt, run rẩy đến mức có thể lây sang cả cô.

Hai thân thể quấn lấy nhau trên chiếc giường màu nước hồ không còn chỉn chu gọn gàng như ban đầu, đang run rẩy đến phát sợ.

Đau quá, không phải Ôn Ngôn Trăn đã đảm bảo với cô là một lát sẽ hết đau rồi sao? Rõ ràng là đã qua rất nhiều cái một lát rồi mà? Thảo nào Kim tiểu thư lại nói, những lời ong mật trên giường của đàn ông chỉ để cám dỗ đàn bà mà thôi.

Cô không ngờ Ôn Ngôn Trăn cũng là loại người như vậy, cô chợt thấy cực kỳ tức giận, bèn há to miệng, in dấu răng sắc nhọn lên bả vai anh, cắn vô cùng dữ tợn, chỉ muốn đáp trả lại hết cái đau mà anh đang tạo ra trên người cô.

Song anh không hề nhúc nhích, để mặc cô cắn mình.

Đến khi Phạm Ca cắn đến ê cả răng, anh lại bắt đầu đầu độc cô.

"Phạm Ca, di chuyển từ từ sẽ không đau đâu, thật đấy, di chuyển sẽ không đau đâu."

"Thế..." Phạm Ca hừ một tiếng nhỏ như muỗi kêu: "Thế... anh di chuyển đi."

Anh chậm rãi rút ra, rồi lại từ từ đẩy vào, từng chút một, đi đến nơi sâu nhất. Anh từng bước một thăm dò, dùng ngôn ngữ thân thể để biểu đạt, đầu lưỡi ngậm lấy nụ hồng mai, tỉ mỉ mút mát, phóng thích ngôn ngữ của mình trên mỗi tấc da tấc thịt cô, quý trọng, yêu thương và khao khát.

Móng tay cô đang cào cấu thân thể anh cũng từ từ buông ra, dưới sự di chuyển chậm rãi và mê hoặc nơi đầu lưỡi anh, đôi tay cô không biết tự lúc nào đã chuyển thành vuốt ve, chiều chuộng vùi lấp trong mái tóc anh. Anh ngẩng đầu lên, mồ hôi từng hạt rồi lại từng hạt rơi xuống cần cổ cô.

Mỗi một lần anh đẩy vào, đều đến nơi sâu nhất, khiến thân thể cô run rẩy không thôi, khiến cô ở dưới anh như muốn vặn vẹo để có thể gần sát anh hơn nữa, có lẽ còn có thể gần hơn được chút nữa.

Dường như không thấy đủ, thân thể cô muốn có nhiều hơn, cô không được thỏa mãn, tựa như con ngựa hoang bị đứt dây cương, thành thử cô bật thốt.

"Ôn...Ôn Ngôn Trăn, có thể rồi, có thể nhanh thêm chút nữa rồi..."

Khoảnh khắc ấy, tên tù nhân ẩn sâu trong linh hồn Ôn Ngôn Trăn dường như được phóng thích ra ngoài, anh phát ra một tiếng gầm nhẹ, siết chặt lấy eo cô, tất cả mọi giác quan như đưa anh tới trên vách đá, trong nháy mắt nhảy xuống, anh điên cuồng dấn sâu vào trong cô.

Đã lên tận trời xanh*, cho dù có đầu rơi máu chảy, cho dù là tan xương nát thịt, anh vẫn can tâm tình nguyện.

(*) Nguyên văn là 上穷碧落, trích trong câu 上窮碧落下黃泉, 兩處茫茫皆不見 (Trên cùng đến trời xanh, dưới tận suối vàng, Cả hai nơi mênh mông, đều không thấy (nàng) đâu cả) của bài Trường hận ca. Nhưng mình nghĩ trong hoàn cảnh này, ý tác giả muốn dùng là Ôn Ngôn Trăn đã nếm được cảm giác "sung sướng" ạ~

Cuối cùng, anh cũng chờ được thời khắc này. "Ôn Ngôn Trăn, có thể rồi", đây phải chăng là lời mời gọi ngọt ngào nhất thế gian.

Trước vụ tai nạn xe ấy, lần cuối cùng của họ xảy ra ở kho chứa đồ nằm phía cửa sau của một quán rượu. Trong đó chất hàng đống các loại thùng bia bằng giấy, anh đè cô trên những thùng giấy ấy rồi dùng dây nịt trói hai tay cô lại, sau đó thô bạo đi vào cô.

Trận làm tình ấy chỉ có duy nhất một bên tình nguyện, lúc đó khi anh tàn nhẫn xuyên xỏ trong cô, anh chỉ nghe thấy tiếng khóc rấm rứt của cô từ đầu tới cuối và cả âm thanh mỗi lần anh chuyển động, lúc ấy anh còn tưởng cô sẽ khuất phục anh.

Bởi vì cô yêu anh đến thế.