Dịch: NguyenDzung
Biên: Độc Hành
Đề tự: Chưởng Thiên
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Tam môn hiện trùng trùng nguy hiểmCướp không thành, Cự thú giải vây
Quanh người Liễu Nhạc Nhi bị hào quang bao phủ, thân thể mềm mại chấn động, khuôn mặt lộ ra vẻ thống khổ.
Trên người nàng, hoa văn màu xám trắng chớp sáng kịch liệt và nhanh chóng trở nên to lớn, phức tạp. Nó lan tỏa đến các nơi trên cơ thể nàng, chỉ trong nháy mắt đã trải rộng ra toàn thân.
Phía sau lưng, hư ảnh Thiên Hồ cũng nhanh chóng trở nên sáng tỏ, đồng thời, số lượng những cái đuôi cũng tăng nhanh theo từng ánh hào quang chớp động.
Thất vĩ, bát vĩ... Cuối cùng biến thành Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Sau khi hư ảnh Thiên Hồ biến thành cửu vĩ, vẻ mặt Liễu Nhạc Nhi cũng bớt thống khổ. Nàng hít một hơi thật sâu, khoanh chân ngồi xuống. Bên ngoài cơ thể, hào quang màu xám trắng sáng rực lên, toàn lực tiếp nhận truyền thừa của Thiên Hồ huyết mạch.
Ánh mắt Hàn Lập hiện ra sự vui mừng, nhẹ nhàng thở phào.
Liễu Thanh và những người khác của Thiên Hồ tộc thấy được cảnh này cũng lộ vẻ đại hỉ, xuất hiện nhiều tiếng reo hò.
Các tộc đàn khác cũng thể hiện vẻ vui mừng, âm thầm gật đầu.
So với Liễu Thiên Hào không rõ lai lịch, Liễu Nhạc Nhi dĩ nhiên được bọn họ ủng hộ kế thừa huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ. Bởi thâm tâm bọn họ cho rằng, nàng là người có thể tin tưởng, còn tên kia thì không thể tín nhiệm được.
Cùng lúc đó, mặc dù không nhìn ra thần sắc trên khuôn mặt Bạch Trạch, nhưng sâu trong ánh mắt y lại có chút biến động, hình như cũng vui vẻ khi thấy việc này.
Còn Liễu Thiên Hào thì ngây người đứng một bên, sắc mặt khó coi vô cùng, ánh mắt lóe lên sự bất mãn, nhưng Bạch Trạch đang đứng ở cạnh, gã không dám có bất kỳ hành động khác thường nào.
Thấy Liễu Nhạc Nhi đang kế thừa huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ, Khánh Điển, Tiểu Bạch Viên, thanh niên tóc trắng của Sô Ngô tộc, Tiểu Bạch cũng hối hả bắt đầu tiếp nhận huyết mạch Chân Linh Vương của mình.
Đúng thời khắc này, dị biến đột nhiên xảy ra!
Chỗ cột đá màu máu của Lôi Bằng tộc chấn động mạnh, Man Hoang chi hỏa trên đó bất chợt biến lớn gấp mấy lần, cháy lên dữ dội.
Cả không gian màu máu cũng bắt đầu rung động mãnh liệt. Bên ngoài, một âm thanh gào thét kinh thiên động địa truyền đến.
Sắc mặt mọi người ở đây đều đại biến, bất kể tu vi cao hay thấp trong lòng đều trở nên run sợ, thân thể đứng không vững, loạng choạng lui lại.
Năm người mang huyết mạch Chân Linh Vương Cửu Vĩ Thiên Hồ tỏa ra hào quang, bảo vệ Liễu Nhạc Nhi khỏi bị ảnh hưởng khi nàng đang hấp thu.
Tâm thần Hàn Lập cũng run sợ không ngớt. Hắn vội vàng vận dụng Luyện Thần Thuật, cố gắng ổn định tâm thần, đồng thời, ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
Giờ phút này, trên không trung Bát Hoang sơn, gió nổi mây trôi, vô số mây đen bỗng dưng xuất hiện. Đám mây mang theo những tia sét lớn, chớp giật nổ vang. Từ trong mây, vô số cơn gió lốc màu đen thổi vun vút xuống, phảng phất như những cột trụ chống trời, kết nối mặt đất và bầu trời. So với thiên tượng khi Hàn Lập thúc giục Thông Thiên Kiếm Trận mấy năm trước, cảnh tượng này hùng vĩ hơn không biết bao nhiêu lần.
Toàn bộ Bát Hoang sơn run rẩy, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị bầu trời đầy mây cuốn đi.
Tộc nhân nơi đây đều tái mặt, tất cả hoảng loạn, vội vàng khởi động cấm chế, hào quang tỏa ra ngập trời. Nhưng so với thiên tượng cuồn cuộn mây đen kia, ánh sáng này vẫn chỉ như đom đóm, không đáng nhắc tới.
Sâu trong đám mây đen, một bóng đen khổng lồ mơ hồ che khuất cả bầu trời, chậm rãi lượn lờ, hình như là một con thú lớn ngang trời, chiếm hết toàn bộ màn trời, vô cùng khó tin.
Thỉnh thoảng nó lộ ra cái vảy, cái móng, khiến người ta kinh hãi hình thể của nó, nhưng không thể nào đoán được thân hình này rốt cuộc to lớn đến cỡ nào, càng không nhìn ra loài thú nào, chỉ có thể nghe từng tiếng rống vang trời truyền ra từ trong mây.
Trong không gian màu máu, Bạch Trạch vui mừng ra mặt, ánh mắt bắn ra hai vệt sáng kỳ lạ nhìn ra phía bên ngoài.
Thấy cảnh này, Liễu Thiên Hào bỗng biến mất. Sau một khắc, y lăng không xuất hiện bên cạnh hư ảnh Cửu Vĩ Thiên Hồ, tay chụp xuống.
Một luồng sức mạnh vô cùng to lớn bộc phát ra, bao phủ hư ảnh huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ, muốn cưỡng ép thu nó lại.
Bạch Trạch bỗng quay người, lạnh lùng quát lên một tiếng: "Làm càn!"
Thanh âm không lớn, nhưng toàn bộ không gian màu máu chợt đông cứng lại.
Lực lượng trong tay Liễu Thiên Hào liền ngưng trệ, bất kể thúc giục thế nào, cũng không thể tiến lên mảy may.
Trong lòng y kinh hãi, muốn thoát ra đào tẩu ngay. Nhưng y chợt nhận ra, thân thể cũng bị lực vô hình kia bao lại. Mặc cho y thúc giục thần thông kinh thiên động địa thế nào, cũng không thể cử động mảy may.
Tâm lý Liễu Thiên Hào căng thẳng, trái tim như rớt thẳng xuống.
"Dám làm càn trước mặt ta, xem ra ngươi sống lâu rồi nên thấy chán." Sắc mặt Bạch Trạch lạnh lẽo, một ngón tay điểm ra.
Bóng một ngón tay thô to lăng không xuất hiện trước người Liễu Thiên Hào, điểm vào ngực y.
"Bụp bụp" một tiếng, ngực Liễu Thiên Hào bị đánh thủng một lỗ lớn, máu tươi chảy ra xối xả, cơ thể giống như cắt thành hai đoạn.
Liễu Thiên Hào thổ huyết rất nhiều. Nhưng, ngoài thân y tỏa ra hào quang xám trắng, cả người nhanh chóng chuyển qua trạng thái trong suốt rồi biến vào hư vô.
"Huyễn Hữu Mộng Cảnh? Hừ!"
Bạch Trạch nhíu mày rồi lập tức phất tay áo một cái. Một tiềm lực vô hình phóng ra ngoài, quét qua toàn bộ không gian màu máu trong chớp mắt.
Hư không mấy trăm trượng rung lên một tiếng “oong”. Một vầng sáng xám trắng theo đó vỡ tung, Thân hình Liễu Thiên Hào hiện lên, bị đánh bay ra ngoài, một lần nữa thổ huyết.
"Sâm La Vạn Tượng "
Liễu Thiên Hào cố hít một hơi, hai tay xoay tròn, bấm niệm pháp quyết, biến hóa ra những bóng ảnh ngón tay dày đặc.
Trên người gã bộc phát ra hào quang xám trắng chói chang như mặt trời, khó lòng nhìn thẳng. Lập tức, vầng sáng bung tỏa ra, hóa thành vô số ảo ảnh: mặt trời, trăng sao, núi non, đất đá, hoa cỏ, cây cối, thành trì, cung điện, sấm sét, khói lửa, con người, hổ báo, vân vân...
Tất cả những điều có thể tưởng tượng ra trong thế giới vô biên này đều xuất hiện, tràn ngập toàn bộ không gian màu máu. Nó giống như muôn vạn đoá hoa bất chợt hiện lên, làm tâm thần mọi người không thể tự kiềm chế mà đắm chìm vào trong đó.
Tại không gian này, ánh mắt mọi người hiện lên vẻ mông lung. Đồng thời, thần thái trong mắt dần trở nên ảm đạm. Dường như sức mạnh thần hồn của tất cả mọi người đang bị thế giới huyễn thuật trước mắt chiếm lấy.
Vẻ mặt Bạch Trạch trầm xuống. Năm ngón tay y tỏa ra ánh sáng trắng rực rỡ, lăng không vung lên.
"Xoẹt" một tiếng, tất cả ảo ảnh đều biến mất.
Giờ phút này, bóng dáng Liễu Thiên Hào đã không thấy đâu, không biết đi nơi nào.
Trong chớp mắt, mọi người ở đây khôi phục ý thức, tất cả há miệng thở dốc không ngừng.
Hàn Lập cũng gấp rút hô hấp, ánh mắt tỏ vẻ sợ hãi.
Hắn vừa có cảm giác thần hồn hình như muốn rời khỏi cơ thể, bị người khác chiếm lấy.
Bạch Trạch không để ý đám người Hàn Lập. Tay phải lăng không chụp xuống không gian màu máu, bắn ra một chưởng màu sáng trắng.
“Xoẹt” một tiếng, chỗ không gian kia vỡ vụn như tờ giấy. Một bóng người rơi xuống, chính là Liễu Thiên Hào, gã đang rơi vào trong chưởng màu sáng trắng kia.
Đúng thời khắc này, hư không vỡ vụn rung lắc dữ dội, một sức mạnh to lớn thẩm thấu ra, chặn chưởng của Bạch Trạch lại.
Thoắt một cái, thân hình Liễu Thiên Hào tan biến trong hư không.
Sức mạnh kia cũng biến mất, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi, những gợn sóng nổi lên theo đó tiêu tán.
Bạch Trạch chau mày, tự lẩm bẩm một tiếng: "Lại còn có người tiếp ứng..."
Đám người Liễu Tự Tại quay mặt nhìn nhau, nhất thời không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Liễu Thanh thấy vậy, mở miệng như thể đang muốn nói gì đó rồi lại thôi. Nhưng không chờ lão mở miệng, Bạch Trạch xoay chuyển ánh mắt nhìn Liễu Nhạc Nhi, nói:
"Việc này ta sẽ tiếp tục điều tra sau, kế thừa huyết mạch là quan trọng nhất. Ngươi không bị ảnh hưởng gì, an tâm làm chuyện của mình đi."
Liễu Nhạc Nhi thở nhẹ một hơi, khẽ gật đầu.
Bạch Trạch quay đầu nhìn về đỉnh tám cây cột đá. Hai tay y vẫy một cái, tám ngọn lửa màu vàng cùng bay xuống, ngưng tụ thành một đám ở giữa không trung, cháy hừng hực.
Sau đó, y lại phất tay, kết vài pháp quyết, hai tay đẩy về phía hư không sau cột đá.
Ngọn lửa màu vàng kia liền bắn ra, rơi xuống quảng trường phía sau cột đá. "Đoàng" một cái, nó nổ tung thành vô số ánh lửa vàng, thiêu đốt vùng hư không kia trong chớp mắt.
Ngay sau đó, trên tám cây cột đá, hào quang màu máu sáng rực, từng hư ảnh Chân Linh bắn ra. Trong hư không, chúng tùy ý lao nhanh vào bên trong đám mây máu, tất cả sáng lên hào quang.
"Vù vù vù.."
Theo âm thanh của ngọn lửa đang bốc lên, những đám mây máu ngưng tụ trên không trung kia cũng bắt đầu trôi cuồn cuộn. Hào quang màu máu từ trong những đám mây này chiếu xuống, nối tiếp với các ngọn lửa màu vàng kim.
Hư không lập tức sinh ra chấn động mạnh, trong đó ẩn chứa một loại khí tức Man Hoang nguyên thủy.
"Ầm ầm "
Hư không khuấy động, trong ngọn lửa màu vàng và ánh sáng màu máu hiện ra ba cánh cửa khổng lồ cao mấy trăm trượng.
Ba cánh cửa lớn này đặt song song nhau, giữa chúng cách nhau mấy chục trượng. Dưới cửa bị lửa vàng nung nóng hừng hực, tỏa ra màu vàng óng ánh. Phía trên nó lại như được đúc bằng đồng đỏ, hiện ra ánh kim loại.
Mọi người ở đây trông thấy điều này, trong lòng rung động không ngớt. Kể cả một Nhân tộc như Hàn Lập khi nhìn thấy ba cánh cửa đồng đỏ này cũng sinh ra một cảm giác kính sợ từ đáy lòng.
Rất nhiều tộc nhân của các Man Hoang tộc còn xúc động, nằm rạp xuống lễ bái.
Hai mắt Hàn Lập nhìn chăm chú. Ánh mắt hắn nhìn cửa lớn đầu tiên rồi dò xét từ trái qua phải.
Cái cửa lớn thứ nhất mang phong cách, khí tức rất cổ xưa, nhìn vào giống như được nhân công điêu khắc lên. Trên đó, tám bức phù điêu Chân Linh mang trạng thái khác nhau nhưng đều thần tuấn lạ thường, chính là hình dáng chân thân của tám vị Chân Linh Vương.
So với các pho tượng lúc trước có sự khác biệt, phù điêu tám vị này ẩn chứa khí tức Chân Linh vô cùng cường đại, cường đại đến mức Hàn Lập chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy hít thở không thông, lực áp lên mặt, khiến hắn phải lập tức dời ánh mắt đi.
Trên cánh cửa lớn thứ hai, mặc dù cũng có vết điêu khắc, nhưng lại là những hình vẽ rất nguệch ngoạc, một vài đường cong thô kệch, vẽ lên cảnh sắc bên ngoài của một thế giới Man Hoang hoang vu.
Khi ánh mắt Hàn Lập tập trung vào đó, một cảm ứng kỳ diệu phát sinh.
Hắn cảm thấy những cảnh vật trên cửa lớn trước mắt đột nhiên nhúc nhích. Chúng hóa thành ánh sáng màu máu ngập trời, bao phủ toàn thân hắn. Những cảnh tượng này giống như sống lại, kéo hắn vào thế giới kia.
Hàn Lập ở trong đó liền thấy bản thân giống như bị ngọn lửa thiêu đốt, bị dầu sôi đun nấu, khó chịu vô cùng. Thế nhưng, Chân Linh huyết mạch trong cơ thể hắn lại như thể tìm được một chốn bình yên, tùy ý cuồn cuộn chảy khắp người, tỏ vẻ thoái mái cực kỳ.
Ngay lập tức, Hàn Lập cảm thấy toàn thân khô nóng, từ mặt đến cổ đều hiện ra màu đỏ như máu.
Những người xung quanh đều bị cửa lớn hấp dẫn, chỉ có Bạch Trạch nảy sinh cảm ứng, ánh mắt nhìn sang bên Hàn Lập một chút.
Hai mắt y sáng lên, xuất hiện một vẻ khó tin.
Tuy nhiên, y cũng không có bất kỳ hành động gì, không ra tay trợ giúp, không ra tay ngăn cản, mặc kệ hoàn cảnh cổ quái của Hàn Lập. Y chỉ một mực quan sát, dường như muốn nhìn xem bao giờ thì Hàn Lập có thể thoát khỏi trạng thái này?