Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1275: Quỷ môn

Dịch giả: Tiểu Tán Tu

Biên: Độc Hành

Dưới sự chỉ dẫn của Đề Hồn, Hàn Lập đuổi theo hướng ác thi bỏ chạy bằng tốc độ nhanh nhất.

Với tu vi Đại La trung kì của Hàn Lập hiện tại, trong chớp mắt đã đuổi theo được hơn trăm vạn dặm.

Tuy rằng hắn có thể thông qua thần thức tập trung cảm ứng được vị trí của ác thi, nhưng không biết ác thi dùng thủ đoạn gì, mỗi lần Hàn Lập rút ngắn khoảng cách còn khoảng vạn dặm, độn tốc của ác thi lập tức tăng lên nhanh chóng, sau đó lại kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Cả hai một đuổi một chạy, bất tri bất giác đã tới biên giới Hắc Phong Hải Vực.

Lọt vào trong tầm mắt của Hàn Lập là toàn khói đen lượn lờ, cuồng phong gào thét, từng luồng Âm Phong màu đen nối liền trời đất, làm cho người chùn bước.

“Không xong! Lạc Phách Kinh Phong!”

Hàn Lập lẩm bẩm trong miệng, trên người bỗng sáng lên kim quang, viên luân màu vàng xuất hiện ở sau lưng, cấp tốc xoay tròn, cả người bắt đầu mờ đi.

Bất quá vào thời khắc này, trên người ác thi cũng sáng lên kim quang, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, đi trước một bước so với Hàn Lập, đâm vào trong Âm Phong màu đen, biến mất không thấy gì nữa.

“Hặc hặc, muốn bắt ta, đợi thêm trăm vạn năm nữa đi…” Trong không trung chỉ còn tiếng ác thi vang vọng quanh quẩn.

Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, thần thức trong nháy mắt khuếch tán ra, tràn vào trong Âm Phong màu đen.

Nhưng trong tích tắc này, ác thì không biết đã thi triển thần thông gì, vậy mà biến mất vô tung vô ảnh, thần thức cũng tra xét không được.

Hàn Lập suy nghĩ một chút, tuy nhiên vẫn chưa vội truy đuổi vào trong.

Lưu lại ác thi chính là để lại hậu hoạn, nhưng bản thân vừa mới tiến cấp, cảnh giới bất ổn, tùy tiện xông vào, không phải là cử chỉ sáng suốt.

Cân nhắc thiệt hơn trước mắt, nếu lần này không thể bắt giữ ác thi, cũng chỉ có thể để lần sau tìm cách xử lí.

“Chủ nhân, hãy thả ta ra ngoài.” Vào thời khắc này, trong đầu vang lên tiếng của Đề Hồn.

Hàn Lập nghe vậy, khẽ vung tay lên.

Không gian bên cạnh hắn rung nhẹ, bóng người Đề Hồn hiện ra, ánh mắt lấp lánh nhìn về Lạc Phách Kinh Phong phía trước.

“Đề Hồn, ngươi phát hiện gì sao?” Hàn Lập dò hỏi.

“Ta cảm giác được một cỗ khí tức rất quen thuộc bên trong Âm Phong, hơn nữa…” Đề Hồn vừa nói vừa bấm niệm pháp quyết, một chiếc đỉnh nhỏ đỏ sậm xuất hiện trước người nàng, đúng là Diêm La Chi Đỉnh.

Hiện tại, mặt ngoài Diêm La Chi Đỉnh nổi lên từng trận hào quang, hướng về chỗ sâu trong Lạc Phách Kinh Phong rục rịch, tựa hồ muốn bay vào đó.

“Ngươi hãy mau gọi tên Tôn Trọng Sơn ra đi!” Hàn Lập dường như nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói.

Đề Hồn khẽ giật mình, sau đó lập tức gật đầu, giơ tay lên khẽ vẫy, bóng Tôn Trọng Sơn bỗng hiện ra ở gần đó.

Gã nhìn xung quanh vài lần, ánh mắt dừng lại trước Âm Phong màu đen, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Như thế nào, Tôn đạo hữu đã tới nơi này?” Hàn Lập nhìn thấy sắc mặt của Tôn Trọng Sơn, lông mày khẽ động hỏi.

Tôn Trọng Sơn chậm rãi gật đầu, tiếp tục nhìn về phía Lạc Phách Kinh Phong, ánh mắt chớp động, dường như đang suy nghĩ gì đó.

“Chủ nhân chẳng lẽ đã từng tới nơi này?” Đề Hồn thăm hỏi.

“Cách đây rất lâu ta đã từng xâm nhập vào phiến khu vực này, nhưng do nhiều nguyên nhân nên cũng không đi vào quá sâu. Những thứ Âm Phong này gọi là Lạc Phách Kinh Phong, bên trong hầu như vô biên vô hạn, vả lại ở sâu bên trong khí âm hàn vô cùng nồng đậm, có một vài sinh vật tương tự như Âm Thú … Có lời đồn về Hắc Phong Hải Vực rằng, Lạc Phách Kinh Phong ở nơi này được thổi ra từ U Minh Quỷ Vực.” Hàn Lập sờ lên mũi, dùng giọng điệu chân thật nói ra.

“U Minh Quỷ Vực… Có lẽ lời đồn này là thật.” Ánh mắt Đề Hồn híp lại, có chút hưng phấn nói.

“Ngươi tựa hồ rất hứng thú với Lạc Phách Kinh Phong?” Hàn Lập hỏi.

“Ta muốn thử vào nhìn xem, liệu có được không?” Đề Hồn nhìn về phía Hàn Lập, trên mặt lộ ra vẻ đáng thương.

“Nơi đây nếu có quan hệ với Diêm La Chi Đỉnh, ta cũng muốn tiến vào dò xét. Bất quá trước đó, ta cũng cần bế quan một thời gian, ngươi hộ pháp giúp ta.” Hàn Lập nói như thế.

“Được!” Đề Hồn nghe vậy, không nói hai lời thu Tôn Trọng Sơn vào Diêm La Chi Đỉnh.

Vì vậy thời gian kế tiếp, Hàn Lập dẫn theo Đề Hồn tìm một hòn đảo tương đối kín đáo, mở ra động phủ tạm thời, tiến vào không gian Hoa Chi, bắt đầu bế quan củng cố cảnh giới.

Quá trình này kéo dài gần hai mươi năm, nhưng bởi vì có thời gian chênh lệch không gian gia tốc, khi đi ra bên ngoài bất quá mới chỉ trôi qua nửa ngày mà thôi.

Bên trong Lạc Phách Kinh Phong dày đặc, Hàn Lập đứng kề vai sát cánh cùng Đề Hồn trên bầu trời, mà Tôn Trọng Sơn cũng được Đề Hồn thả ra ngoài lần nữa.

Tôn Trọng Sơn nhìn qua Hàn Lập lúc này, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Gã không thể nào tưởng tượng được, một ngày trước khí tức Hàn Lập có chút bất ổn, thậm chí nguyên khí còn đại thương, vậy mà bây giờ khí tức đã khôi phục hoàn toàn, tinh thần phấn chấn.

Chẳng lẽ hắn đã dùng đan được nghịch thiên nào đó, ngay cả tu sĩ Đại La cảnh cũng có hiệu quả?

Bất quá tuy ý nghĩ trong lòng gã chuyển động không ngừng, nhưng thức thời không hỏi nhiều, trung thực chờ Hàn Lập và Đề Hồn phân phó.

“Đi thôi, hi vọng có thể đuổi kịp tên kia.” Hàn Lập nói nhàn nhạt một tiếng, sau đó phất tay phát ra một mảng kim quang bọc ba người lại.

“Vèo” một tiếng, ba người hóa thành một đạo kim quang bay vào sâu bên trong Lạc Phách Kinh Phong.

Bên trong Lạc Phách Kinh Phong vẫn như cũ, Âm Khí tràn ngập, cuồng phong gào thét.

Bất quá tu vi hiện tại của Hàn Lập so với lần trước tiến vào đây, đã cường đại hơn không biết bao nhiêu lần, trên đường đi rất nhẹ nhõm, chốc lát sau đã tới sâu bên trong Lạc Phách Kinh Phong.

Chỉ là Hàn Lập hơi có chút thất vọng, từ khi bước vào, ác thi giống như bị mảng Âm Phong này cắn nuốt, nửa điểm tung tích cũng không có, ngay cả Đề Hồn cũng không cảm ứng được gì cả.

Trừ việc đó, có chút vượt qua dự đoán của Hàn Lập, chính là Âm Thú sinh sống trong Lạc Phách Kinh Phong không biết vì sao vẫn chưa xuất hiện.

Đến chỗ này, Diêm La Chi Đỉnh trong tay Hàn Lập bỗng nhiên ông ông run rẩy, chỉ dẫn về phía dưới.

Ba người Hàn Lập không chần chờ, bay theo hướng Diêm La Chi Đỉnh chỉ dẫn.

Lần trước Hàn Lập chỉ muốn vượt qua Lạc Phách Kinh Phong, cũng không có ý định dò xét phía dưới. Bây giờ khi đi xuống, hắn mới phát hiện nước biển vậy mà biến mất vô tung, chỉ có những cỗ Âm Phong cuồn cuộn.

Bay xuống phía dưới được một đoạn, âm hàn chi khí xung quanh càng phát ra dày đặc, thấu tận xương tủy, kim quang do Hàn Lập phát ra cũng không cách nào ngăn cản.

Sắc mặt Tôn Trọng Sơn có chút tái nhợt, bờ môi khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn nói gì.

Vào thời khắc này, Âm Phong phía sau hắn hơi chấn động, một thanh Tam Cổ Xoa lượn lờ khói đen thò ra từ giữa Âm Phong, hung hăng đâm về phía Tôn Trọng Sơn.

“Leng keng” một tiếng kim loại va chạm vang lên.

Tam Cổ Xoa màu đen đụng đến kim quang bao phủ ba người, lập tức không chút khách khí bị bắn ngược về.

Hàn Lập thấy vậy trong lòng khẽ động.

Thứ này, lần trước hắn đi ngang qua Lạc Phách Kinh Phong đã từng đụng phải.

Khi đó thực lực của hắn yếu ớt, chỉ đánh lui nó, cũng không đánh chết, không ngờ bây giờ lại gặp lại.

Chỉ là lần này thực lực quái vật lợi hại hơn lần trước nhiều, tối thiểu cũng tương đương Kim Tiên cảnh.

Trong lòng Hàn Lập nghĩ vậy, động tác trên tay không chậm chút nào, vung tay lên.

Một tia lôi quang màu vàng bắn ra từ đầu ngón tay hắn, đánh lên trên Tam Cổ Xoa màu đen.

“Ầm” một tiếng!

Tam Cổ Xoa màu đen nổ ra, Lạc Phách Kinh Phong xung quanh tầm hơn mười trượng cũng bị lôi quang xé rách rơi lả tả, một con quái vật hình người hiện ra.

Hình dáng của nó tương tự như người bình thường, chỉ là toàn thân trải dài lân giáp màu đen, sau lưng có một cái đuôi, thoạt nhìn giống như tiểu quỷ.

Mặt tiểu quỷ màu đen tràn đầy vẻ kinh hãi, hét lên một tiếng, quay người muốn chạy trốn.

Tay Hàn Lập nhấc lên,muốn đánh chết tiểu quỷ màu đen này, nhưng bị một luồng hào quang màu đen giành trước quấn lấy, chính là Đề Hồn ở bên cạnh ra tay.

“Vèo” một tiếng, hào quang màu đen cuốn ngược quay về, tiểu quỷ màu đen bị hào quang quấn lại, không có lực phản kháng, bị Đề Hồn nuốt xuống.

Ánh mắt của nàng híp lại, hắc quang trên người chớp động không ngừng, trên mặt lộ ra vẻ say mê, sau một hồi mới khôi phục lại bình thường.

“Thật sự là mỹ vị tuyệt vời, đã rất lâu rồi không được hưởng thụ hương vị âm hồn lực như vậy.” Đề Hồn chậc chậc, nói ra.

“Bất quá chỉ là một con tiểu quỷ mà thôi, chẳng lẽ nó có gì khác biệt?” Hàn Lập hỏi thăm.

“Trong cơ thể tiểu quỷ màu đen này ẩn chứa âm hồn lực không nhiều, nhưng phẩm chất lại cực cao, hơn nữa rất hợp với âm hồn lực trong cơ thể ta, có lợi ích rất lớn với ta.” Trên mặt Đề Hồn lộ ra một tia hưng phấn nói.

“Ồ, thật đúng như vậy?” Hàn Lập như có điều suy nghĩ nói.

“Hàn tiền bối, Đề Hồn tiền bối, âm hàn chi khí nơi này quá nặng, tại hạ có chút chống đỡ không nổi…” Vào thời khắc này, Tôn Trọng Sơn chen vào nói ra.

Sắc mặt gã lúc này đã bầm đen, thân thể không nhịn được run rẩy.

Hàn Lập nhìn gã một cái, sau đó lại nhìn về phía Đề Hồn.

“Hừ, thực là vô dụng.” Đề Hồn nhướng mày, phất tay thu hồi gã vào trong Diêm La Chi Đỉnh.

“Đi thôi, tiếp tục xuống phía dưới nhìn xem.” Trong mắt Hàn Lập hiện lên vẻ hiếu kì nói.

Vì vậy hai người tiếp tục đi xuống, đảo mắt đã qua gần nửa ngày.

Nơi đây dường như sâu không thấy đáy, bay lâu như vậy mà vẫn chưa thấy đích đến.

Âm Hàn chi khí ở chỗ này đã nồng đậm đến trình độ cực kì đáng sợ, Hàn Lập cũng cảm thấy có chút không khỏe.

Ngược lại Đề Hồn đối với âm hàn chi khí xung quanh chẳng những không kháng cự, bộ dạng rất thoải mái.

Hai người lại tiếp tục bay xuống sâu hơn, Âm Phong phía trước rốt cuộc bắt đầu ít đi, tựa hồ đã đến tận cùng.

Hàn Lập và Đề Hồn vui vẻ, tăng tốc phi độn về phía dưới.

Vào thời khắc này, hư không đột nhiên nổi lên sóng gió, một vòng xoáy huyết hồng bỗng nhiên xuất hiện, chắn ngang phía trước.

Từ trong vòng xoáy màu máu truyền ra lực cắn nuốt vô cùng cường đại, hai người không kịp đề phòng, đã bị vòng xoáy thôn phệ.

Hàn Lập và Đề Hồn thấy hoa mắt, sau một khắc xuất hiện trong không gian màu máu.

Trong không gian có một hồ nước lớn, màu đỏ như máu, nhẹ nhàng gợn sóng.

Nước trong hồ thoạt nhìn rất giống máu tươi, nhưng không có chút mùi tanh nào, tản ra hàn khí nhè nhẹ.

Phía sau hồ nước có một tòa thành trì vô cùng đồ sộ, trên cửa thành viết hai chữ to, “Quỷ Môn”.

Hàn Lập và Đề Hồn thấy cảnh này, liếc nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương lộ ra một tia khiếp sợ.