Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1313: Thiện đã mất

Dịch: Vì anh vô tình

Biên: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

***

Hàn Lập mang theo Tử Linh đi trong thiên ngoại hư không suốt mấy ngày, rồi mới dừng lại tại một chỗ ở trong đám mây thiên thạch.

Vùng mây thiên thạch này không giống nơi khác, tất cả thiên thạch ở trong đó hoàn toàn đứng im, chung quanh cũng hoàn toàn không có vết tích của cơn bão năng lượng.

Trung tâm của mây thiên thạch, bất ngờ lơ lửng một viên cầu màu đen to lớn, đường kính chừng mấy vạn dặm, tỏa ra các loại dao động khác nhau của nguyên khí, thậm chí có cả chấn động pháp tắc.

“Chính là chỗ này, thật không ngờ lại tìm được dễ dàng như vậy.” Hàn Lập thở phào một hơi, nói.

“Viên cầu khổng lồ màu đen này là cái gì? Sao nơi đây lại an tĩnh như vậy?” Tử Linh kinh ngạc hỏi.

“Trên đường đi, nàng có thấy vòng xoáy màu đen có thể thôn phệ hết tất cả không?” Hàn Lập hỏi.

“Có thấy, vậy viên cầu màu đen này và vòng xoáy màu đen có quan hệ?” Đôi mắt đẹp của Tử Linh mở lớn lên.

“Vòng xoáy màu đen kia là lực lượng không gian, bởi vì chịu các loại ảnh hưởng, nên dần dần sinh ra biến dị, có người gọi nó là “Hư Vô Chi Động”. Hư Vô Chi Động có thể thôn phệ vạn vật, bất kể là thiên thạch hay các loại nguyên khí khác đều có thể nuốt được. Nhưng nó cũng có mức cực hạn, khi thôn phệ các loại vật chất đạt tới cực hạn, thì sẽ biến mất, rồi hóa thành viên cầu màu đen này.

Những chuyện này là do lần trước, sau khi đi qua thiên ngoại hư không hắn tìm hiểu được.

“Thì ra là như vậy.” Tử Linh giật mình.

“Mỗi viên cầu màu đen này đều là báu vật vô giá, bên trong ẩn chứa rất nhiều năng lượng, là khoáng mạch cực phẩm tự nhiên. Đáng tiếc những viên cầu này có thể tích rất lớn, không thể thu vào pháp khí không gian, phía dưới lại có Thiên Phong vực ngăn cách, nên không thể nào vận chuyển xuống dưới.” Hàn Lập lắc đầu đầy tiếc nuối.

Tử Linh nhìn viên cầu màu đen trước mặt rồi vuốt cằm, hiển nhiên cũng cảm thấy đáng tiếc.

Nếu có thể đem viên cầu màu đen trước mắt đến hạ giới, chỉ bằng việc ẩn chứa tài nguyên vô cùng phong phú, đã đủ để thành lập một tông môn mới rồi.

“Chủ đề đi hơi xa, khu vực hình cầu màu đen này bởi vì thôn phệ một lượng lớn nguyên khí, nên một đoạn thời gian rất lâu sau sẽ trở nên rất yên tĩnh. Mà trong viên cầu màu đen ẩn chứa nồng đậm thiên địa nguyên khí, cho nên nơi này là chỗ tu luyện lý tưởng nhất, chúng ta bế quan ngay ở đây đi.” Hàn Lập bật cười một tiếng, rồi nói.

Tử Linh đương nhiên không phản đối. Thế là Hàn Lập đào ra một cái hang trong viên cầu, rồi nhanh chóng cải tạo thành động phủ.

Hắn bố trí cấm chế khắp nơi trong động phủ, sau đó mở ra không gian Hoa Chi, rồi cùng Tử Linh đi vào bên trong.

Hàn Lập bấm niệm pháp quyết mở ra Linh Vực, đồng thời thúc giục Quang Âm Thiên Tuyền đại trận, tốc độ thời gian trôi qua trong không gian Hoa Chi lập tức phát sinh biến hóa, nhanh gấp ba vạn lần so với bên ngoài.

“Đây chính là không gian chênh lệch thời gian của ngươi, thật sự thần kỳ.” Tử Linh mặc dù đã sớm biết về không gian chênh lệch thời gian, từ Hàn Lập và bọn người Đề Hồn, nhưng như trước vẫn rất kinh ngạc.

Hàn Lập mỉm cười cũng không giải thích điều gì, dặn dò Tử Linh một số việc rồi lập tức đi vào lầu các bế quan.

Mà Tử Linh vì trong Lục Đạo Luân Hồi Bàn bị rớt xuống cảnh giới, nên cũng bắt đầu bế quan tu luyện, mong sớm khôi phục lại như cũ.

Trong lầu các, Hàn Lập ngồi xếp bằng, lấy ra ngọc giản màu trắng mà Luân Hồi điện chủ đã tặng, bên trong là hai tầng pháp quyết cuối cùng của Luyện Thần Thuật.

Hắn ngồi im lặng một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn đưa thần thức vào ngọc giản, bắt đầu tìm hiểu nội dung bên trong.

Hiện tại Hàn Lập cần lực lượng, cho nên dù hi sinh tất cả con đường tu tiên ở kiếp sau, hắn cũng không hề hối tiếc.

Có kinh nghiệm tu luyện năm tầng trước của Luyện Thần Thuật, nên hắn rất nhanh hiểu rõ hai tầng cuối, sau đó chậm rãi vận chuyển lực lượng thần thức, để bắt đầu tu luyện.

Hiện giờ tới cảnh giới như của Hàn Lập, nhất tâm đa dụng là chuyện đơn giản.

Hắn vừa tu luyện Luyện Thần Thuật, vừa lấy ra các loại vật liệu, rồi há miệng phun ra ngọn lửa màu vàng bao trùm tất cả tài liệu này, bắt đầu luyện hóa.

Nửa tháng sau, Hàn Lập bấm niệm pháp quyết, ngọn lửa màu vàng lập tức biến mất. Hai bộ khôi lỗi màu ám kim xuất hiện, từng tia thời gian pháp tắc chi lực từ đó lộ ra.

Hắn mỉm cười, sau đó lật tay lấy ra hai cái bình nhỏ màu trắng, đặt ở bên cạnh, một cỗ giống như lực lượng thần hồn dao động bỗng từ trong hai chiếc bình nhỏ tản ra.

Hai tay hắn bấm niệm pháp quyết, chỗ mi tâm hiện ra một tầng tinh quang, sau đó nhanh chóng chớp động.

“Hây!”

Hàn Lập bấm niệm pháp quyết thật lâu, đột nhiên mở to hai mắt, rồi khẽ quát một tiếng.

Hai luồng tinh quang khiếp người từ trong mắt hắn bắn ra, tựa như hai tia chớp lạnh lẽo trong đêm tối.

Chỗ mi tâm của hắn đại thịnh tinh quang, hai luồng ánh sáng xanh từ chỗ mi tâm bay ra, hóa thành hai người tí hon màu xanh lục, rõ ràng là phân thân thần hồn của hắn.

Hàn Lập bấm niệm pháp quyết dẫn dắt, hai người tí hon màu xanh lục bay theo, tự mình chui vào trong từng bộ khôi lỗi màu vàng.

Ngay lập tức hai tay hắn như bánh xe đang chuyển động, từng đạo pháp quyết màu vàng như mưa to bay ra, cuồn cuộn dung nhập vào trong hai bộ khôi lỗi màu vàng.

Hai bộ khôi lỗi màu vàng từ từ mở mắt, ánh mắt vốn trống rỗng mơ hồ, lại nhiều hơn một phần thần thái.

Hàn Lập thấy vậy khẽ gật đầu, tiếp tục bấm niệm pháp quyết dẫn dắt lần nữa.

Trong hai cái bình nhỏ màu trắng bên cạnh, bay ra hai đạo linh dịch màu vàng nhạt, dung nhập vào mi tâm của khôi lỗi, thần thái trong mắt của hai bộ khôi lỗi màu vàng lập tức sáng hơn một chút.

Hàn Lập lại tiếp tục bấm niệm pháp quyết thi pháp, vô số pháp quyết bắn ra rồi lại tiếp tục chui vào trong khôi lỗi màu vàng.

Trên thân khôi lỗi màu vàng dần dần nổi lên từng tia kim quang, rồi bao phủ thân thể nó lại.

Thời gian thấm thoát trôi qua, trong nháy mắt đã hơn một năm.

Hai tay Hàn Lập buông ra, dừng việc thi pháp lại.

Kim quang trên người khôi lỗi nhanh chóng biến mất, lộ ra thân hình của nó.

Hai mắt của hai bộ khôi lỗi màu vàng thanh tịnh nhưng linh động, nhìn không khác biệt so với người thường.

Hàn Lập thở nhẹ một hơi, trên mặt lộ vẻ tươi cười.

Thời gian qua hắn thi pháp, chính là một loại thuật luyện chế hoá thân Địa Tiên của Chân Ngôn Môn. Địa Tiên chi đạo mặc dù là tiểu thuật, nhưng nó cũng có chỗ đặc biệt. Chân Ngôn Môn là siêu cấp đại tông môn chuyên nghiên cứu Thời Gian Pháp Tắc, hiển nhiên cũng từng nghiêng cứu qua Địa Tiên chi đạo.

Hai bộ khôi lỗi này là hắn luyện chế hoá thân Địa Tiên, bên trong ẩn chứa chính là Thời Gian Pháp Tắc, nói về độ tinh xảo, thì hơn xa bộ hoá thân Địa Tiên Thủy thuộc tính ở Hắc Phong hải vực khi trước.

Hàn Lập luyên chế hoá thân Địa Tiên, cũng không phải muốn tu Địa Tiên chi đạo. Hai bộ hoá thân Địa Tiên này hắn cũng không có ý định đưa đến nơi có người sinh sống,để thu thập tín niệm lực, mà là chuẩn bị dùng cho việc trảm thi.

Phân Thân Trảm Thi Thuật của bộ tộc Thiên Hồ dị thường tinh diệu, hắn đã sử dụng qua một lần rồi nên càng thêm tâm đắc, lần trảm thi này, dự định sẽ tiếp tục sử dụng nó.

Hoá thân Địa Tiên dùng cho việc trảm thi, còn cần phải rèn luyện một thời gian dài, phù hợp cùng bản thể đầy đủ mới được. Nhưng hắn có không gian chênh lệch thời gian này, thì thời gian muốn bao nhiêu cũng không thành vấn đề. 

Sau khi cân nhắc, Hàn Lập đưa tay phát ra một cỗ kim quang, đưa hai bộ hoá thân Địa Tiên xuống lầu dưới để tự nó tu luyện, rồi nhắm mắt lại tĩnh tọa.

Luyện chế liên tiếp hai bộ hoá thân Địa Tiên, còn phải chịu tổn thương do thần hồn phân liệt, nên dù thần hồn của hắn vô cùng cường đại, cũng cảm thấy có chút chút mệt mỏi.

Lần tĩnh tọa này của Hàn Lập là nửa năm. Sau đó hắn mở hai mắt ra, vốn có chút mệt mỏi thì nay thần thái sáng láng, thần hồn bị hao tổn cũng đã khôi phục hoàn toàn.

Hắn thở nhẹ ra một hơi, ánh mắt trở nên sắc bén vô cùng.

Đến bây giờ, công việc chuẩn bị cho trảm thi đã xong, tiếp theo là bắt đầu chính thức trảm thi.

Kim quang trên thân Hàn Lập bùng lên, bao phủ thân thể vào bên trong.

Linh Vực của hắn cũng sáng lên mấy lần, kim quang giống như chất lỏng đang chảy chầm chậm.

Từng luồng thiên địa linh khí mênh mông cách không truyền đến, dung nhập vào trong linh vực, tức thì thiên địa linh khí trong không gian Hoa Chi đậm đặc gấp mấy lần.

Tử Linh ở bên ngoài cảm ứng được tình huống, mặt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Nàng quay đầu nhìn lầu các một cách chăm chú, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhắm mắt tu luyện.

Thời gian cứ thế trôi qua, trong nháy mắt đã hơn hai mươi vạn năm.

Hắc quang trên thân Tử Linh chớp động, mỗi đạo hắc quang giống như một cây tơ tằm màu đen, xen lẫn với nhau, bao phủ thân thể nàng lại, hình thành một loại giống như kén tằm.

Khí tức trên người nàng cuồn cuộn, thình lình đã đạt đến Thái Ất đỉnh phong.

Trước đó tu vi của Tử Linh mặc dù giảm lớn, nhưng căn cơ cảnh giới vẫn còn tồn tại, hơn nữa trong không gian Hoa Chi thiên địa linh khí quá mức đậm đặc. Lại trải qua hai mươi vạn năm khổ tu, rốt cuộc nàng trở lại cảnh giới lúc trước.

Hiện giờ tu vi và căn cơ của nàng đã rất vững chắc, nên sẽ không bị rơi xuống lần nữa.

Tử Linh mở to hai mắt, hai tay bấm niệm pháp quyết, hắc quang xung quanh thu vào trong cơ thể.

Mặt nàng lộ vẻ do dự, rồi đưa tay lấy ra một cái bình ngọc màu tím, trên đó có dán một tấm phù lục màu đen.

Xung quanh bình, từng trận ba động nguyên khí tinh thuần vẫn như cũ truyền ra, chính là của Huyền Chân chi tinh.

Trong lòng Tử Linh do dự, tự hỏi bây giờ có nên thử đột phá Đại La cảnh.

Đúng lúc này, Linh Vực màu vàng đột nhiên chớp động kịch liệt, sau đó biến mất, không gian chênh lệch thời gian cũng biến mất theo.

Cửa chính của lầu các bỗng nhiên mở rộng, thân ảnh của Hàn Lập từ bên trong đi ra, hai hàng lông mày nhíu chặt, sắc mặt có vẻ u ám.

Tử Linh nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Lập, đôi mắt đẹp lóe lên, cất bình ngọc trong tay đi, đứng dậy nghênh đón.

“Tu vi của nàng tiến nhanh, thật không uổng công ta mở ra không gian chênh lệch thời gian.” Hàn Lập cảm ứng được khí tức to lớn trên thân Tử Linh, phiền muộn trên mặt tiêu tán rất nhiều, cười nói.

“Tu luyện không thuận lợi?” Tử Linh lắc đầu, ôn nhu hỏi.

“Không ngờ muốn chém Thiện Thi lại khó khăn như vậy.” Hàn Lập cười khổ nói.

“Ta có nghe Giải tiền bối nói qua về việc trảm thi, đáng tiếc tu vi của ta không đủ, ngài cũng không nói tỉ mỉ. Nhưng ta nghe Đề Hồn nói rằng khi ngươi chém Ác Thi, hình như không quá khó khăn, thế thì sao chém Thiện Thi lại gian nan như vậy?” Tử Linh tò mò hỏi.

“Trảm Thi nhìn từ tổng thể có thể chia làm hai bộ phận, bước đầu tiên là cảm ứng Tam Thi tồn tại bên trong người, bước thứ hai là hiểu được chấp niệm của Tam Thi, rồi mới có thể chém nó ra. Ta chém Ác Thi sở dĩ không quá khó khăn, là vì lúc ở Cửu Nguyên quan, Quỷ Linh Tử đã dùng Trảm Thi Tiên Phù dẫn xuất Ác Thi của ta ra. Miễn cho ta đi bước đầu tiên. Thứ hai trước kia ta giết chóc cũng không ít, lĩnh ngộ Ác Thi rất sâu, nên mọi việc tương đối dễ dàng, nhưng chém Thiện Thi thì lại rất khác.” Hàn Lập thở dài nói.

“A, có gì khác biệt?” Tử Linh khẽ giật mình.

“Từ khi ta bước chân vào con đường tu tiên, có thể nói giết chóc không ngừng. Tuy không phải bạc tình máu lạnh, nhưng tâm tính đã sớm trở nên kiên cường không gì sánh được. Đối với chữ “Thiện” này lại lĩnh ngộ thiếu khuyết. Ta khổ tu hai mươi vạn năm nhưng ngay cả cảm ứng Thiện Thi trong người cũng không được, càng đừng nói đến việc trảm thi.” Hàn Lập thở dài một tiếng.