Dịch + Đề tự: Đậu Đỏ
Biên: Độc Hành
Đại La đỉnh, nhất kích tất sátBắt vợ ta, Đạo Tổ coi chừng
***
Nghe Hàn Lập nói vậy, hai hàng lông mày Dương Sơn chưởng môn khẽ động, ngay sau đó khôi phục như thường. Khóe miệng lộ ra một tia trào phúng, hiển nhiên cho là Hàn Lập hư phóng cuồng ngôn.
"Phong ấn Cửu Long trên người các hạ, ký ức và thần hồn tương liên với nhau rất chặt chẽ, hơn nữa trong phong ấn có chín cỗ lực lượng khác nhau. Chỉ cần có chút ngoại lực thâm nhập, lập tức sẽ xung đột nổ tung. Chậc chậc, thật khiến người ta không thể nào đụng tay." Hàn Lập vừa cười vừa nói.
Hai mắt Dương Sơn chưởng môn nhắm nghiền, nghe đến đây, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
"Chỉ có điều phong ấn Cửu Long này cùng cộng hưởng với lực lượng thần hồn của các hạ, nếu như lực lượng thần hồn các hạ yếu đi, lực lượng phong ấn này cũng sẽ yếu theo. Ví dụ như thần hồn các hạ biến thành cấp Kim Tiên, giải quyết phong ấn Cửu Long cũng dễ như trở bàn tay, cho dù bạo liệt, cũng có thể tuỳ tiện ngăn chặn." Hàn Lập ngừng một chút, sau đó lại nói.
Dương Sơn chưởng môn bỗng nhiên mở mắt ra, tựa hồ nghĩ tới điều gì, trong mắt lóe lên một tia bất an.
Hàn Lập không nói gì nữa, một tay nhấc lên, bấm niệm pháp quyết điểm một cái.
Năm đạo kim quang từ trong tay hắn bắn ra, một đạo mãnh liệt như hỏa, một đạo ôn thuận như thủy, một đạo thuần phác như thổ, một đạo tràn trề như mộc, đạo còn lại thì sắc bén như kim.
Mỗi một đạo kim quang, đều tản mát ra một cỗ lực lượng Thời Gian Pháp Tắc hoàn toàn khác biệt.
Năm đạo kim quang rơi xuống quanh người Dương Sơn chưởng môn, quay tít một vòng, sau đó nối đuôi nhau quấn quanh người gã, tạo thành một màn sáng màu vàng, bao phủ gã vào bên trong.
Quang ảnh hoa văn các loại như ngọn lửa, dòng nước, đất cát, cây cối, kim luân lần lượt thay nhau lóe lên ở trên màn sáng. Năm cỗ lực lượng Thời Gian Pháp Tắc dung hợp hoàn mỹ, cấp tốc vận chuyển.
Kim quang linh vực xung quanh cũng chớp động, chậm rãi vận hành.
Thời gian trôi qua, xung quanh Dương Sơn chưởng môn bỗng nhiên phát sinh cực biến. Gã phát ra tiếng kêu thống khổ, khí tức nhanh chóng giảm xuống.
Đại La hậu kỳ...
Đại La trung kỳ...
Đại La sơ kỳ...
Thái Ất hậu kỳ...
Thái Ất trung kỳ...
Trong nháy mắt, tu vi Dương Sơn chưởng môn lập tức từ cảnh giới Đại La đỉnh phong, hạ xuống cấp độ Kim Tiên.
Đây cũng không phải là tu vi giảm xuống bình thường, mà là tất cả lực lượng pháp tắc, số lượng tiên khiếu, lực lượng thần hồn đều hạ xuống cấp độ Kim Tiên.
Muốn quay về tu vi trước đó, nhất định phải khổ tu lại một lần nữa.
Màn sáng màu vàng quanh người Dương Sơn chưởng môn chập chờn mấy lần, lóe lên biến mất.
"Ngươi... Ngươi đã làm gì ta?" Lão giả cảm nhận được biến hóa trên thân thể, kinh hãi gần chết, hô lớn.
Lập tức, trong mắt gã hiện lên một tia kiên quyết, lực lượng thần hồn trong đầu chấn động kịch liệt, đang muốn tự bạo thần hồn.
Nhưng với tu vi bây giờ của gã, tốc độ thi pháp thực sự quá chậm, trong nháy mắt đại thủ của Hàn Lập đã đặt lên đầu Dương Sơn chưởng môn, hồn lực vô cùng cường đại ùa tới, tuỳ tiện áp chế hết thảy cử động của Dương Sơn chưởng môn.
Sắc mặt Hàn Lập như thường, dựa vào tu vi của hắn bây giờ, thi triển thần thông Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết không còn khó khăn như trước, mà đã lô hỏa thuần thanh.
Lực lượng thần hồn của Dương Sơn chưởng môn cũng hạ xuống cấp độ Kim Tiên, nên phong ấn Cửu Long trong đó căn bản không ngăn được hắn sưu hồn.
Từng cỗ từng cỗ u quang thẩm thấu vào trong đầu Dương Sơn chưởng môn, rất nhanh phá vỡ phong ấn Cửu Long, dò xét trí nhớ đối phương.
"Vụ Long bí cảnh, thì ra ở chỗ này... Sớm biết như thế, ngươi sao lại phải khổ?" Hai hàng lông mày Hàn Lập nhướng lên, khóe miệng lộ ra một vòng cười lạnh, thu tay về.
Mà hai mắt Dương Sơn chưởng môn đã nhắm, dĩ nhiên đã hôn mê.
Hàn Lập phất tay phát ra một cỗ kim quang, cuốn qua thân thể Dương Sơn chưởng môn.
Dương Sơn chưởng môn lập tức biến mất không còn tăm tích, thân hình Hàn Lập cũng nhoáng một cái rồi biến mất.
...
Một sơn cốc sâu trong Vụ Long tông, ba đạo độn quang từ trên trời giáng xuống, hạ xuống cốc. Đó là ba người trung niên nam tử cao lớn, thiếu phụ mặc lam bào và đồng tử họ Cơ.
Cuối sơn cốc có một cửa đá phổ thông, ba người đi tới trước cửa, quỳ lạy trên mặt đất.
Đồng tử họ Cơ lấy ra một dây hương, sau khi đốt, một đám khói mù màu lam từ từ bay ra, chậm rãi thẩm thấu vào trong cửa đá.
Phía sau cánh cửa đá là một thế giới khác, khắp nơi là một vùng biển mênh mông, sâu không thấy đáy. Một vầng mặt trời màu lam lơ lửng ở trên bầu trời, tản mát ra hào quang màu lam, chiếu xạ xuống mặt nước.
Xuy xuy xuy!
Mặt nước lập tức bốc lên vô số sương mù màu lam, tựa hồ như bị bốc hơi vậy. Khắp nơi trên mặt biển đều là hơi nước cuồn cuộn.
Dưới mặt biển thỉnh thoảng cũng gợn lên từng đợt sóng lớn, lộ ra cái đuôi lớn, hoặc cũng có thể là cái móng vuốt lớn.
Một thạch động nằm sâu dưới đáy biển, không gian nơi này phi thường lớn, vô số quái thạch lởm chởm nối liền nhau hình thành một mảnh rừng đá.
Trong rừng đá, vô số hài cốt khổng lồ, lớn thì chừng vạn trượng, nhỏ nhất thì cũng cỡ mấy trăm trượng, chi chít dày đặc, đếm không xuể, đang nằm lẳng lặng ở đó.
Những hài cốt này mặc dù đã vẫn lạc, nhưng vẫn tản mát ra một loại khí tức vô cùng cuồng ngạo, như đang nhìn xuống ngàn vạn sinh linh nhỏ bé.
Đây toàn là xương cốt rồng. Nơi đây, dường như là quần long chi mộ.
Trong thạch động, trên một tảng đá lớn màu lam, một lão giả già trên tám mươi tuổi, râu tóc bạc phơ đang khoanh chân ngồi, đúng là Phùng Thanh Thủy.
Mắt lão nhìn về phía trước, ánh mắt lấp lóe, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì.
Không biết qua bao lâu, thân hình Phùng Thanh Thủy bỗng nhiên khẽ động, bàn tay bỗng nắm vào hư không phía trước một cái.
Lập tức một mảnh sương mù màu lam nổi lên ở ngay phía trước, nhanh chóng ngưng tụ lại, hóa thành một vòng xoáy màu lam.
"Bái kiến lão tổ." Ba thanh âm từ bên trong truyền ra, chính là ba người đồng tử họ Cơ.
"Có chuyện gì lại khiến cho ba người các ngươi cùng nhau đến đây cầu kiến?" Phùng Thanh Thủy mở miệng, nhàn nhạt nói.
"Lão tổ, chúng ta vốn không nên quấy rầy ngài thanh tu, chỉ là chưởng môn đột nhiên biến mất trong môn, tựa hồ đã bị ai đó bắt đi. Theo vết tích hiện trường để lại, rất có thể là Đạo Tổ xuất thủ. Chúng ta bất lực, đành phải đến đây xin lão tổ giúp đỡ." Đồng tử họ Cơ nói ra.
"A, lại có việc này, các ngươi nói rõ những gì các ngươi thấy cho ta nghe." Phùng Thanh Thủy nghe thấy vậy, hai hàng lông mày khẽ động.
Đồng tử họ Cơ đáp ứng một tiếng, sau đó cẩn thận kể lại một lượt tình huống thấy trước đó, từng giờ từng phút cũng không bỏ sót.
"Dương Sơn khởi động Tứ Khí Kinh Đào Trận cũng không thể tránh thoát kiếp này, bị đối phương vô thanh vô tức bắt đi, hơn phân nửa chính là Đạo Tổ xuất thủ." Phùng Thanh Thủy chậm rãi nói ra.
Ánh mắt của lão nặng trĩu. Dương Sơn bị bắt đi ngược lại là không hề gì, vấn đề là lão vậy mà không phát giác được việc này.
Tuy nói mình thân ở trong Vụ Long bí cảnh, hơn nữa lúc nãy tâm tư cũng không chăm chú cân nhắc sự tình gì khác. Nếu bên ngoài có Đạo Tổ xuất thủ, đáng ra lão phải cảm ứng được mới phải.
"Việc này các ngươi không cần phải xen vào nữa, ta tự sẽ tra ra..." Phùng Thanh Thủy im lặng một chút, phân phó nói ra.
"Không cần tra xét, Dương Sơn chưởng môn của các ngươi đang nằm trong tay ta!" Một thanh âm hùng vĩ đột nhiên vang vọng, cắt lời Phùng Thanh Thủy.
Chưa dứt lời, Vụ Long bí cảnh đột nhiên rung động kịch liệt.
Một đạo kim quang vừa thô vừa to từ trên trời giáng xuống, xuyên thủng mặt biển lẫn thạch động, rơi xuống không xa trước người Phùng Thanh Thủy, chấn vỡ nát vòng xoáy sương mù màu lam kia.
Khi ba người đồng tử họ Cơ nghe được dị động, đang muốn mở miệng hỏi, cũng theo đó mà im bặt.
Phùng Thanh Thủy hơi biến sắc, bay ngược về phía sau, đồng thời từng cỗ từng cỗ sương mù màu trắng tuôn ra từ trong người lão, quấn ở xung quanh.
Thân hình lão lập tức mơ hồ không rõ, giống như huyễn ảnh sương mù vậy.
Kim quang từ trên trời giáng xuống nhanh chóng tản đi, hiển lộ ra thân ảnh một nam tử mặc thanh bào.
Phùng Thanh Thủy nhìn nam tử mang thanh bào đột nhiên xuất hiện, moi ruột gan tìm kiếm trong trí nhớ về tư liệu đám Đạo Tổ kia, cũng không có người nào như vậy.
Tu vi đến loại cảnh giới này như lão, mấy chuyện nhỏ nhặt như huyễn hóa dung mạo, tự nhiên liếc qua là có thể khám phá. Nhưng người trước mắt này lại sử dụng dung mạo vốn có.
Chỉ là người này nhìn hơi quen mắt, tựa hồ trước kia đã gặp qua ở nơi nào?
Hàn Lập không để ý đến Phùng Thanh Thủy, thần thức sớm đã khuếch tán ra.
Diện tích Vụ Long bí cảnh cũng không lớn, thần thức của hắn có thể bao phủ toàn bộ.
Nơi đây, dưới đáy biển sâu vô tận, từng con từng con Cự Long bơi lượn, bất ngờ đều là Long Tộc vô cùng thuần túy, không ít Long tộc có tu vi bất phàm, có đến hơn mười vị Đại La cảnh.
Mà ở trong thạch động dưới đáy biển, càng có vô số xương cốt rồng.
Vụ Long bí cảnh này, quả thực có thể nói là sào huyệt của Long tộc.
Đám Long tộc này tuy rằng kinh người, bất quá thứ Hàn Lập muốn tìm không phải là những thứ này. Thần thức hắn tìm kiếm trong bí cảnh đến từng tấc một, rất nhanh sắc mặt trầm xuống.
"Là ngươi!" Vào thời khắc này, một tiếng kinh hô từ phía trước truyền đến.
Sắc mặt Phùng Thanh Thủy bừng tỉnh, mắt nhìn chằm chằm Hàn Lập.
Cuối cùng lão cũng nhớ ra đã gặp qua Hàn Lập ở nơi nào, đó là nhiều năm trước kia, khi lão phụng mệnh tiến về Cửu U vực ở Hôi giới, lôi kéo Âm Thừa Toàn, có mấy tên tiểu tử kỳ quái xâm nhập Cửu U thành, một người trong số đó chính là Hàn Lập.
Chỉ là khi đó tu vi người này yếu ớt, nhớ mang máng là vẫn chưa tới Thái Ất cảnh. Thế mà bây giờ mới qua bấy nhiêu năm, tu vi người này vậy mà đạt đến cảnh giới như vậy, ngay cả Phùng Thanh Thủy cũng nhìn không thấu.
"Hẳn là người này năm đó cố ý giấu diếm thực lực? Năm đó người này cùng với một Ma tộc khác biến mất rất là quỷ dị, vốn cho là đại năng Ma tộc cứu giúp, bây giờ xem ra, có lẽ là người này âm thầm gây nên." Phùng Thanh Thủy âm thầm suy đoán.
"Đúng là ngươi bắt Uyển Nhi?" Hàn Lập giương mắt nhìn về phía Phùng Thanh Thủy, ánh mắt u lãnh.
Trước khi tới nơi này, hắn đã thông qua Luân Hồi điện tìm được hình ảnh Phùng Thanh Thủy, biết lão chính là Đạo Tổ mà năm đó ở Hôi giới từng gặp mặt qua, cho nên cũng không kinh ngạc.
"Lão phu cũng không rõ, người các hạ nói tới là ai. Nhìn tu vi của ngươi còn ở cảnh giới Đại La đỉnh phong, khí tức lại đạt đến Đạo Tổ cảnh, tại sao lại bắt chưởng môn phái ta?" Phùng Thanh Thủy giật mình, khôi phục bình tĩnh, lông mày trắng giương lên hỏi.
"Phùng đạo hữu chính là Đạo Tổ, mình đã làm gì mà còn không biết, hà tất biết rõ còn hỏi." Hàn Lập cười lạnh một tiếng, bấm niệm pháp quyết điểm ra, một đoàn kim quang hiển hiện trước người, bên trong hiện ra thân ảnh Nam Cung Uyển.
Ánh mắt Phùng Thanh Thủy lóe lên một cái, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, nhưng không lên tiếng.
"Các hạ thừa nhận là tốt rồi, giao nàng ra đây, ta sẽ thả chưởng môn của các ngươi rồi lập tức xoay người rời đi. Bằng không, đừng trách ta không khách khí." Hàn Lập trùng điệp hừ lạnh một tiếng.
"Ha ha, thật sự là không biết qua bao nhiêu năm, chưa có người nào dám nói chuyện như vậy trước mặt lão phu. Nữ tử kia đúng là do ta bắt, bất quá là phụng mệnh Thiên Đình, hiện tại đã giao cho Thiên Đình rồi." Phùng Thanh Thủy nhàn nhạt nói.
Hàn Lập sớm đã phỏng đoán chuyện này, nghe vậy, sắc mặt vẫn hơi trắng lên.
"Tại sao Thiên Đình lại muốn bắt nàng?" Hàn Lập hít sâu một hơi, cưỡng chế lãnh quang trong mắt, trầm giọng hỏi.
"Ta đây cũng không biết, ta cũng chỉ là nghe lệnh làm việc. Về phần nguyên nhân, phía trên cũng không nói rõ." Thần tình Phùng Thanh Thủy có chút cổ quái, tựa hồ đang dò xét Hàn Lập, đáp lời.