Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1336: Khuynh sào

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

***

"Lần đầu gặp nàng, làm cho ta kinh động như gặp Thiên Nhân." Hàn Lập cười nói.

"Lần đầu gặp nhau, ta không nhớ rõ ngươi có kính sợ Thiên Nhân hay không, Mặc Giao kia, ngươi..." Nam Cung Uyển nói đến đây, ý thức được không đúng, vội vàng dừng lại.

Lần này, ngay cả trên gương mặt nàng cũng xuất hiện hai đóa hồng vân.

Một tay Hàn Lập ôm nàng vào lòng, trong mắt hiện lên vẻ hồi ức, chậm rãi nói:

"Nhắc đến, lại phải cảm tạ con Mặc Giao kia, nếu không phải lần đó làm vỡ túi dâm nang xem như giao đan kia, giữa nàng và ta..."

"Chớ nói nữa..." Dù đã sớm kết thành đạo lữ, Nam Cung Uyển vẫn như cũ cảm thấy ngượng ngùng không thôi, nâng lên một ngón tay trước bờ môi Hàn Lập, ngăn hắn nói tiếp.

Trong rừng ánh nắng xuyên suốt xuống, chiếu vào trên thân hai người, có chút ấm áp. Sâu trong rừng cây thỉnh thoảng vang lên tiếng chim tước thanh minh, chiêm chiếp rung động, gió núi lướt qua, như tay phẩy nhẹ.

Hàn Lập cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, hưởng thụ phần yên tĩnh khó có được này.

...

Thời gian nhoáng một cái, đã qua nửa tháng.

Tuyệt Phàm giới là một hạ giới cấp thấp thuộc Nam Lâm Tiên Vực, có Nhân số đông đảo, diện tích nhỏ nhất, thiên địa linh khí yếu nhất.

Trong giới này, đa phần sinh sống đều là phàm phu tục tử, mặc dù có những người trời sinh đã có linh căn, có tư chất tu hành, nhưng lại như phượng mao lân giác.

Chính vì thiên địa linh khí không đủ, tiên dược linh thảo tự nhiên cũng bần cùng theo, tài nguyên tu luyện càng ít đến thương cảm, thường thường tu sĩ Kết Đan kỳ cũng đã là thiên tài tu hành vạn năm khó gặp. Về phần tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thì càng tương đương với lão Thiên, là cường giả tuyệt đối đứng trên đỉnh giới diện này.

Cho nên ở giới diện này từ xưa đến nay, vẫn lấy thế giới thế tục làm chủ, càng nhiều hơn chính là giang hồ vũ phu và miếu đường quyền mưu.

Về phần những thế lực tu tiên cao thấp kia, nhiều thời điểm tựa như thần, chỉ xuất hiện trong truyền thuyết truyền miệng, và trong các loại tiểu thuyết.

Cho nên trong giới này, rất ít người có thể nhìn thấy những tu sĩ kia giao đấu chém giết, dù sao đạp vào tiên đồ đã thập phần không dễ, ngay cả thọ nguyên cực hạn cũng không thể đột phá, chớ nói chi là đặt cược mệnh trên việc kết thù chém giết.

Một ngày này, tông môn tu tiên đệ nhất ở Bắc Nguyên quốc, Ẩn Sơn môn lại bị một tử địch Nam Cương quốc giết đến tận cửa.

Tử địch Nam Cương quốc kia bất quá là một tu sĩ Kết Đan trung kỳ, thực lực kém xa đương kim tông chủ Ẩn Sơn tông. Vị tu sĩ này mấy chục năm trước cũng đã là tu sĩ Kết Đan hậu kỳ.

Theo lý thuyết, tên kia hẳn không có lá gan giết đến tận cửa.

Nhưng mà, sự thật người này không những giết thẳng tới Ẩn Sơn tông, lại dựa vào một tay cốt địch ngự trùng chi thuật, khống chế số lượng lớn độc vật, giết sạch sành sanh đồ tử đồ tôn trong môn này vốn cũng không đến trăm người.

Nếu chỉ là độc vật bình thường thì căn bản không sao, nhưng khó chơi chính là trong những độc vật này còn ẩn giấu không ít linh trùng cực kỳ hiếm thấy, trong đó bao gồm hai mươi tám con Phệ Kim Trùng chưa trưởng thành hoàn toàn.

Sau một phen chém giết, toàn bộ Ẩn Sơn tông cũng chỉ còn lại có chưởng môn, và mấy vị trưởng lão bị trọng thương, bị người kia dùng linh trùng độc vật, dồn đến trước Tổ Sư đường tông môn.

Trong đó chưởng môn Ẩn Sơn tông là một nam tử tóc bạc có thân hình thấp bé, diện mạo như hài đồng, phía đầu vai phải máu thịt be bét, ngay cả cánh tay và ống tay áo đều đã bị hai mươi tám con Phệ Kim Trùng kia gặm ăn sạch sẽ.

"Bất quá là do năm đó sai sót, dẫn đến ngươi phá cảnh thất bại, làm sao đến mức phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?" Sắc mặt chưởng môn trắng bệch, trợn mắt nhìn về phía nam tử đầu rối dùng cốt địch khống chế côn trùng kia.

Gã kia liền ngừng thổi, những độc vật linh trùng kia cũng tạm thời ngừng lại, không tiếp tục đuổi giết nữa.

"Linh khí vùng thiên địa này có hạn, căn bản không đủ chèo chống quá nhiều tu sĩ Nguyên Anh kỳ xuất hiện, ngươi ngăn ta lần này, cả đời ta chỉ sợ... Sợ khó có thể phá cảnh. Ngươi nói thù này, có nên báo hay không?" Nam tử đầu rối lạnh lùng nói.

"Dù vậy, ngươi cũng đã triệt để hủy tông môn của ta, nên thu tay lại đi..." Chưởng môn khuyên nhủ.

"Còn kém một bước, chỉ cần ngươi chết, Ẩn Sơn tông này mới xem như chân chính bị hủy." Nam tử đầu rối bất vi sở động, tiếp tục nói.

Nói xong, cốt địch trong tay gã lần nữa thổi lên, mảng lớn quỷ vật vây quanh đỉnh núi lại bắt đầu chuyển động, bay về phía bọn người chưởng môn Ẩn Sơn tông kia.

Đúng lúc này, giữa thiên địa tựa hồ có một âm thanh chấn động như có như không truyền đến, tất cả mọi người trong khoảnh khắc đó đều cảm ứng được, nhưng người nào cũng không để ý tới. Bởi vì chỉ trong một cái chớp mắt dị động kia đã qua đi, hết thảy đều khôi phục như thường.

Ngay sau đó, bầy trùng do nam tử đầu rối khống chế, đột nhiên rối loạn một trận, đội ngũ vốn chỉnh tề bỗng nhiên rối loạn tùng phèo. Những độc vật phổ thông kia ngược lại cũng không có dị dạng gì, chỉ là các linh trùng trong đó đều nhao nhao thoát ly khống chế.

Thấy vậy, nam tử đầu rối kinh hãi, vội toàn lực điều động linh lực, ý đồ khống chế lại những linh trùng kia.

Không ngờ sau khi gã dùng toàn lực thôi động lần này, những linh trùng kia vốn định bay đi, đột nhiên quay lại, dưới hai mươi tám con Phệ Kim Trùng dẫn đầu, lao thẳng đến gã.

Một trận âm thanh gào thét thê thảm qua đi, huyết nhục nam tử đầu rối hoàn toàn không còn, chỉ còn lại một bộ khung xương đẫm máu còn đứng giữa nguyên địa.

Mắt thấy một màn khủng bố này, đám người Ẩn Sơn tông kinh hãi không thôi, lại phát hiện những linh trùng sau khi giết tên kia, liền bay lên không trung nghênh ngang rời đi, căn bản không có ý định tập kích bọn họ. Mà những độc vật kia cũng đều nhao nhao rời đi tứ tán.

Sống sót sau tai nạn, mấy người hai mặt nhìn nhau, lại không biết đây là có chuyện gì.

Mà trên đỉnh một toà sơn phong hùng vĩ trong Tuyệt Phàm giới, ngay chỗ cao như đụng vào tầng trời kia, giờ phút này đã nứt ra một kẽ nứt không gian dài chừng mười trượng, từng bầy linh trùng hình dạng khác nhau đang từ bốn phương tám hướng tụ tập đến, bay vào phía trong đó.

Chỉ là ở trong này, cơ hồ tất cả linh trùng

đang bay vào vết nứt, trong nháy mắt liền bị lực lượng không gian xé thành mảnh nhỏ. Chỉ có mấy chục con Phệ Kim Trùng vẫn bình yên vô sự bay vào trong.

...

Cao Xương Tiên Vực, Minh Linh tông.

Một dãy núi thấp bé biến mất trong vạn dặm độc chướng, toàn bộ lòng núi cơ hồ đều bị đục rỗng, bên trong phân bố từng thông đạo giống như mê cung và hàng trăm hàng ngàn cung điện.

Vô số dị tộc đầu kiến, thân thể nhân loại, trên thân mặc áo giáp màu đen, đang bận rộn qua lại trong mê cung thông đạo.

Mà giờ khắc này, chỗ sâu nhất trong một tòa cung điện to lớn trong lòng núi dưới mặt đất, lại nằm một kiến chúa màu trắng hình thể to lớn, thân nó to mọng tuyết trắng, nhìn tựa như con tằm, nửa người trên lại không khác Nhân tộc, thậm chí còn mọc ra một khuôn mặt nữ tử tuyệt mỹ.

Đúng lúc này, một trận thiên địa rung động như có như không lướt qua trong một cái chớp mắt, kiến chúa màu trắng kia khép hờ hai mắt đột nhiên mở ra, trong mắt là thần sắc kinh hỉ khó tin.

"Chẳng lẽ... Không có khả năng, không, nhất định là... Nhất định là..."

Nàng nói năng hơi lộn xộn, trên thân loé lên huỳnh quang, trong nháy mắt hoàn toàn hóa thành hình người, biến thành một nữ tử trẻ tuổi thân mang quần lụa mỏng màu trắng, khí tức trên thân không ngờ là Đại La hậu kỳ.

"Người đâu..."

Chỉ nghe nàng hét to một tiếng, ngoài điện rất nhanh có bảy tám bóng người vọt vào, ôm quyền quỳ xuống đất.

"Rốt cuộc ngày chúng ta đợi hôm nay đã đến, đại quân tập kết, dốc toàn bộ lực lượng..." Kiến chúa cao giọng quát.

"Thuộc hạ tuân mệnh." Tám người kia nghe lời ấy, đầu tiên là giật mình, sau đó cuồng hỉ một trận, nhao nhao đáp.

Một ngày này, các nơi ở Cao Xương Tiên Vực bạo phát trùng triều, từ trước tới nay cơ hồ là lần lớn nhất.

Nhưng chẳng biết tại sao, những linh trùng này tựa như hẹn nhau cùng bạo động, nhưng lại không tập kích thành trì, mà là tập kết lại thành một đám mây che khuất bầu trời trên Trúc Nguyên phong, là đỉnh núi cao nhất Tiên Vực.

Có người nhiều chuyện tiến đến điều tra, phát hiện trên không Trúc Nguyên phong, chẳng biết lúc nào, thình lình xuất hiện một kẽ nứt không gian rộng chừng vạn trượng.

...

Bắc Hàn Tiên Vực.

Cực bắc Minh Hàn đại lục, một mảnh băng nguyên Tuyết Vực, quanh năm bạo tuyết tàn phá bừa bãi, đại địa bị Vạn Niên Huyền Băng che phủ, không chỉ ít người lui tới, ngay cả những sinh linh khác cũng khó tìm thấy.

Một toà băng sơn vạn trượng đứng cô độc trên đó, toàn thân tinh lam, trong bạo tuyết che giấu có thể nhìn thấy một bóng dáng to lớn mơ hồ.

Không có dấu hiệu nào báo trước, bỗng một tiếng "Két" nhẹ vang lên, át cả thanh âm cuồng phong kêu khóc trong bạo tuyết.

Từng khối băng sơn to lớn từ trên núi vỡ ra rơi xuống, phát ra trận trận tiếng oanh minh, làm lộ ra một kén tằm lớn cao mấy ngàn trượng.

Chỉ nghe "Xoẹt" một tiếng vang nhỏ, kén tằm lớn kia bỗng nhiên vỡ ra một vết rách, mảng lớn u lam quang mang từ đó sáng lên, băng hàn chi khí trùng thiên từ đó xuyên suốt ra, cơ hồ làm đông lại trăm dặm xung quanh.

Trong hào quang màu lam, một nam tử tóc trắng trên trán mọc hai xúc tu thật dài, từ đó bay lượn ra.

Gương mặt gã gầy gò, đường cong cứng rắn, dung mạo có chút anh tuấn, một đôi mắt lóng lánh u lam tinh quang, ánh mắt lạnh thấu xương tràn ngập cảm giác mị hoặc dị dạng.

Thân hình của gã khá cao lơn, mặc trên người một kiện giáp da màu lam, phía sau còn có bốn đạo quang dực màu lam, hơi chớp động, khí tức trên thân gã thình lình chính là Đại La đỉnh phong.

"Vương, người rốt cuộc đã trở về rồi sao..." Ánh mắt u lam của gã nhìn về phía bạo tuyết che phủ thiên khung, thì thào nói.

Tiếp theo một cái chớp mắt, bốn cánh của gã vỗ một cái, bốn bề dâng lên một trận tuyết bạo cường đại, thân ảnh gã cũng đã biến mất không thấy.

...

Trung Thổ Tiên Vực, Thiên Cung đại lục, nơi nào đó của Thiên Đình.

Trong một tòa cung điện khổng lồ toàn thân xanh biếc như thanh ngọc, một nam tử cao lớn tóc ngắn mình trần, mặt như Kim Cương, hai mắt trợn trừng, cả người đầy cơ bắp, làm trường bào màu xanh sẫm phồng lên. Gã đi qua đi lại ngay trước một tấm phỉ thúy vương tọa, gân xanh trên trán lồi ra, thần sắc có chút nghiêm trọng.

Đứng trước người gã là mấy tên thần quan Thiên Đình, rõ ràng đều là cường giả cấp bậc Đại La, trước mặt người này từng tên khoanh tay trước người, trên mặt đều là thần sắc kính cẩn, lại thêm mấy phần lo sợ.

Bởi vì, nam tử như Kim Cương này, tên là Hiên Viên Kiệt, chính là một vị Đạo tổ Ngũ Hành Bản Nguyên, là một thành viên trong "Thiên Đạo Thất Quân", đứng trên đỉnh phong quyền lực Thiên Đình.

"Ngươi nói là thật? Ngoài Hồ Lương Tiên Quân, ngay cả Đồng Thu cũng bị ám sát?" Hiên Viên Kiệt nắm chặt thành vương tọa, lạnh lùng hỏi.

"Hồi bẩm Thiên Quân lão tổ, toàn bộ Luân Hồi Bát Tử đều đã điều động, lấy hai người thành tổ, săn giết cường giả các Đại Tiên Vực đến đây tham dự Bồ Đề yến, thực sự khó lòng phòng bị. Hai vị kia đều đã bị ám sát, vẫn lạc rồi." Một người trong đó, "Bịch" một tiếng quỳ xuống, vội giải thích.

Mấy người còn lại cũng lập tức khom người xuống, không dám nói nữa.

Hồ Lương Tiên Quân thì không tính là gì, nhưng vị Đồng Thu chân nhân kia lại là con một vị cố nhân của Hiên Viên Kiệt, mặc dù lui tới không nhiều, nhưng phần tình hương hỏa này vẫn luôn duy trì.