Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1348: Cố hương gặp cố tri

Dịch + Đề tự: Đậu Đỏ

Cùng đạo lữ du ngoạn cố hương

Gặp cố tri luận đạo đối ẩm

***

"Đúng vậy. Nhiều năm chưa về, nơi này ngược lại là không thay đổi bao nhiêu." Hàn Lập nhìn Hắc Phong thành trước mắt, hơi xúc động nói.

Sau khi Luân Hồi điện xâm lấn Bắc Hàn Tiên Vực, hằng ngày ở tòa thành trì này, tựa hồ cũng không ảnh hưởng gì quá lớn.

Kỳ thật ngẫm lại, Luân Hồi điện ẩn núp nhiều năm ở Chân Tiên giới như vậy, dần dần phát triển thành một thế lực cực lớn trong bóng tối, đến mức có thể phân cao thấp với Thiên Đình, cùng với các mối quan hệ rộng khắp như cành lá đan xen khó gỡ. Nhưng thực tế đối với tu sĩ cấp thấp, thậm chí phàm nhân, kỳ thật cũng sẽ không cảm nhận được gì.

Một khi ngay cả những người này đã cảm thấy, vậy chứng tỏ, cỗ thế lực này chuẩn bị trồi lên mặt nước.

Đang cân nhắc, hắn dẫn theo Nam Cung Uyển từ cửa thành tiến vào trong thành, dọc đường nhìn đường phố xung quanh, ánh mắt chớp động không thôi.

"Phu quân, ngươi đang nhìn gì?" Nam Cung Uyển tò mò hỏi.

"Bây giờ ta gặp phải bình cảnh trảm thi, một lần nữa phải cảm ngộ. Ta dự định đến những địa phương đã đi qua sau khi phi thăng Chân Tiên giới, lần nữa đặt chân đến từng nơi, nhớ lại quá khứ, dùng cách này để rèn luyện tâm cảnh." Hàn Lập nói như thế.

Cảnh giới Nam Cung Uyển bây giờ không đủ, nghe lời Hàn Lập nói như lọt vào trong sương mù, không hiểu rõ lắm. Bất quá Hàn Lập đã nói vậy, nàng đương nhiên sẽ không nghi ngờ gì, gật đầu không nói gì nữa.

Hàn Lập dẫn theo Nam Cung Uyển lưu lại hai ngày ở Hắc Phong thành, kể lại một số việc gắn liền với tình cảnh mà mình đã trải qua. Nam Cung Uyển tự nhiên cũng nghe một cách say sưa.

Sau khi hai người rời khỏi Hắc Phong thành, đi ngang qua Lạc Phách Kinh Phong, đi tới phía ngoài Hoang Lan đại lục, tiếp tục tìm đến những nơi đã qua trước kia.

Hơn nửa năm sau, dọc đường hai người đi ngang qua Chúc Long đạo ở Cổ Vân đại lục.

Kể từ khi Hàn Lập tới Chân Tiên giới, nơi này cũng coi là tông môn chính thức đầu tiên bái nhập. Ở chỗ này tu luyện một thời gian, cũng coi như là cố hương thứ hai của hắn tại Tiên giới.

Khiến cho hắn kinh ngạc chính là, năm đó Chúc Long Đạo uy chấn Bắc Hàn Tiên Vực, bây giờ trong môn người ở thưa thớt, đệ tử tàn lụi, khắp nơi còn mơ hồ vết tích chiến đấu, không còn náo nhiệt như năm đó.

Hàn Lập thi triển thần thức dò xét một chút, rất nhanh đã biết được nguyên nhân.

Bắc Hàn Tiên Vực vốn là Tiên Vực nhỏ, nhưng Chúc Long đạo vốn là một trong ba đại thế lực tu tiên bên trong vực, nội tình coi như thâm hậu, nhưng đầu tiên là bởi vì chuyện Bách Lý Viêm bị Thiên Đình vây công, lại thêm năm đó một nhóm người Chúc Long Đạo tiến vào bên trong Minh Hàn Tiên Cung, gần như toàn diệt, thực lực bị trọng thương, từ đó bắt đầu suy sụp.

Đương nhiên, Thương Lưu cung và Phục Lăng tông ở trong vụ này cũng bị ảnh hưởng không ít thì nhiều.

Sau đó lại thêm Hôi giới xâm lấn Bắc Hàn Tiên Vực, bởi vì ba tông ứng đối không nổi, lần nữa bị trọng thương, lúc này mới rơi vào kết cục bây giờ.

Hàn Lập thở dài trong lòng, thi triển Ẩn Thân thuật, mang theo Nam Cung Uyển tiến vào bên trong, đi tới Xích Hà Phong đã từng ở.

Nơi này so với năm đó hắn rời đi không thay đổi gì lớn, hơn nữa sau khi hắn rời đi, nơi này tựa hồ một mực hoang phế, không có người đến ở lại.

Hàn Lập ngồi tại đỉnh núi Xích Hà phong, nhớ lại tình huống năm đó ở Chúc Long đạo tu luyện, một lòng quyết tâm truy cầu Thời Gian Pháp Tắc, lo lắng tìm kiếm Giải Đạo Nhân, thêm cả lúc nào cũng lo âu, sợ hãi truy binh có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Hắn để những tâm tình này tồn tại trong lòng, hồi ức lặp đi lặp lại, khi đó ký ức càng ngày càng rõ ràng.

Bản thân mình trong quá khứ tựa như một chiếc gương, chiếu rọi ra bản thân chân thật nhất.

Hàn Lập không ngừng nhớ lại mọi thứ năm đó, càng hiểu rõ bản tâm mình, dần dần lĩnh ngộ được như thế nào là bản ngã.

Nam Cung Uyển cũng không quấy rầy Hàn Lập, lẳng lặng ngồi ở một bên tương bồi.

Lần ngồi xuống này trôi qua nửa tháng. Vào một ngày, mặt trời dần dần chui xuống núi, tia ánh chiều tà cuối cùng cũng chìm vào chân trời, lúc này Hàn Lập mới đứng lên, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Nam Cung Uyển nhìn Hàn Lập, trong mắt hiện lên một tia dị sắc.

Lúc này thần tình khí chất Hàn Lập tựa hồ có một chút biến hóa, nhưng cụ thể là gì, nàng lại không nói ra được.

"Xem ra phu quân nói tới luyện tâm là đích xác, Đại La cảnh giới tu luyện thật đúng là huyền diệu." Nam Cung Uyển thầm nghĩ trong lòng.

"Đi thôi." Hàn Lập nhàn nhạt nói một câu, phất tay phát ra một cỗ kim quang quấn lấy hai người, phá không bay đi.

...

Nguyên Hoang Thành biên giới Bắc Hàn Tiên Vực, giống như một con cự thú phủ phục ở vùng đất biên thùy, ngăn trở mọi thứ phía ngoài.

Ngoài thành là một mảnh sa mạc bao la, phóng tầm mắt nhìn ra, trong tầm mắt đều là một mảnh màu vàng mênh mông bát ngát, cồn cát liên miên, một mực lan tràn đến cuối chân trời.

Hàn Lập và Nam Cung Uyển ngồi trên hư không, nhìn xuống thành trì phía dưới, thêm cả hoang mạc xa xa.

...

Bên trong Man Hoang giới vực ở giữa Bắc Hàn Tiên Vực và Hắc Sơn Tiên Vực, hai đạo độn quang chậm rãi bay qua, tốc độ lúc chậm lúc nhanh, nhưng tổng thể thì không giống như vội vã chạy đi, tựa hồ đang thưởng thức phong cảnh phía dưới.

...

Phù Vân sơn mạch - Hắc Sơn Tiên Vực, Dã Hạc cốc.

Hắc Sơn Tiên Vực gần sát Bắc Hàn Tiên Vực, chịu ảnh hưởng rất lớn bởi Hôi giới tiến công.

Trong Dã Hạc cốc bây giờ là một mảnh hoang vu, không người ở lại, Mạc Vô Tuyết và Ngu Tử Kỳ lúc trước lựa chọn lưu lại cũng không thấy bóng dáng.

Hàn Lập và Nam Cung Uyển ngồi cạnh bệ đá bên trong cốc mà mọi người trước kia thường xuyên tụ tập, đối ẩm rượu ngon.

...

Hắc Thổ Tiên Vực, Huyễn Yên chiểu trạch.

Hàn Lập và Nam Cung Uyển hành tẩu ở đây, từng trận sương mù màu trắng phiêu đãng ở trong đầm lầy, chỉ là hơi nước bình thường chưa kịp chạm tới hai người đã lập tức tự động rẽ sang hai bên.

"Nơi này chính là lối vào di tích Chân Ngôn Môn, hình như không xuất hiện loại sương mù khiến người ta trúng huyễn thuật?" Nam Cung Uyển nói ra.

"Loại sương mù kia chỉ ở khoảng thời gian đặc biệt mới có thể xuất hiện." Hàn Lập nói.

Dung mạo của hắn trước và sau không khác nhau chút nào, nhưng khí chất tản ra đã phát sinh biến hóa rất lớn. Vào lúc này, thần sắc lộ ra một cảm giác sắc bén, tựa hồ có thể chặt đứt hết thảy.

Một cỗ áp lực không thể tả, mơ hồ từ trên người Hàn Lập phát ra, vật sống bên trong phương viên mấy trăm dặm đang ẩn núp dưới đầm lầy, tốc tốc phát run.

"Phu quân, ngươi nói chúng ta bây giờ còn có thể tiến vào di tích Chân Ngôn Môn hay không, ta vẫn còn hiếu kỳ về nơi này đấy." Nam Cung Uyển nói.

"Di tích Chân Ngôn môn đã bị vết nứt không gian thôn phệ, chỉ sợ đã bị hủy diệt toàn bộ, khó mà thấy lại được." Hàn Lập lắc đầu.

"Phu quân, kế tiếp chúng ta đi đâu? Tiếp tục đi đến Hôi giới sao? Nhưng hôm nay di tích Chân Ngôn môn đã biến mất, làm thế nào mới có thể tiến vào Hôi giới." Nam Cung Uyển hỏi.

"Hôi giới thì không đi được." Hàn Lập lắc đầu.

Năm đó có thể tiến vào Hôi giới, là do may mắn có không gian thông đạo mở ra từ nơi này kết nối tới Hôi giới bên kia. Bây giờ thông đạo sớm đã bị hủy hoại, Hôi giới khác hẳn so với Ma Vực, ở một giới diện khác cực kỳ xa xôi, cho dù với tu vi hắn bây giờ, muốn tiến vào cũng không dễ dàng.

Không chỉ là Hôi giới, mà Ma Vực cũng không đi được.

Giải Đạo Nhân bại vong, Ma Vực bây giờ đều đã rơi vào tay Ma Chủ. Hắn lúc này mà đi qua, nếu một khi bị Ma Chủ phát hiện, chỉ sợ sẽ có đại phiền toái.

Hàn Lập lộ vẻ do dự, trải qua hồi ức và tẩy luyện những ngày qua, hắn càng ngày càng khắc sâu nhận thức về bản thân, đã nắm chắc không nhỏ có thể chém rụng Bản Ngã Thi.

Hắn cân nhắc phải chăng nên thử trảm thi một chút.

Vào thời khắc này, một đạo độn quang xuất hiện ở chân trời phía xa, bay vụt về phía nơi này.

Hàn Lập nhìn một cái về nơi đó, cũng không có gì kỳ quái.

Nơi Huyễn Yên chiểu trạch này linh khí nồng đậm, tạo ra không ít linh tài, sương mù trí huyễn lúc này cũng không xuất hiện, sẽ có không ít tu sĩ tiến vào trong đó tầm bảo, trên đường tới đây đã gặp không ít.

Hàn Lập không muốn gặp ngoại nhân, để tránh phá hủy tâm cảnh thể ngộ bản thân, đang muốn dẫn Nam Cung Uyển rời đi.

Vào thời khắc này ánh mắt của hắn lóe lên, mặt lộ vẻ kinh ngạc, phất tay phát ra một cỗ kim quang, mang theo Nam Cung Uyển nghênh đón đạo độn quang kia.

Tu sĩ trong đạo độn quang kia nhìn thấy độn quang Hàn Lập với khí thế mạnh mẽ tới gần, giật nảy mình, ngừng lại, hiện ra thân ảnh một lão giả mặc bạch bào.

Kim quang lóe lên, thân ảnh hai người Hàn Lập xuất hiện.

"Lệ tiểu tử, là ngươi!" Trên mặt lão giả tóc trắng lộ ra thần sắc kinh ngạc, lên tiếng kinh hô chỉ vào Hàn Lập.

"Hô Ngôn đạo hữu, đã lâu không gặp, năm đó từ biệt ở Hắc Phong hải vực, không ngờ có thể gặp lại ngươi ở đây." Hàn Lập cười nói.

Lão giả mặc bạch bào này không phải ai khác, chính là Hô Ngôn đạo nhân.

"Ta cũng không nghĩ tới lại gặp ngươi ở chỗ này, tu vi của ngươi tiến rất nhiều à, ta cũng nhìn không thấu, bây giờ đã đến cảnh giới gì rồi?" Hô Ngôn đạo nhân dò xét Hàn Lập, chậc chậc nói ra.

"Những năm này đã trải qua không ít chuyện, tu vi có tăng lên một ít. Ngược lại Hô Ngôn đạo hữu ngươi, tu vi tựa hồ có chút sụt giảm, tu luyện xảy ra chuyện gì thế?" Hàn Lập hỏi.

Lúc này tu vi Hô Ngôn đạo nhân đã hạ thấp xuống Chân Tiên cảnh, mà lại chỉ là Chân Tiên trung kỳ.

"Ha ha! Quyền lợi phú quý, chẳng qua chỉ là phù vân. Tu vi thần thông, cũng chỉ là bụi đất, chuyện nhỏ mà thôi." Hô Ngôn đạo nhân cười ha hả một tiếng, tựa hồ không thèm để ý chuyện tu vi của mình giảm xuống.

"Hô Ngôn đạo hữu không ngờ có thể thông thấu như vậy, tại hạ mặc cảm, bội phục." Trong lòng Hàn Lập khẽ động, cười nói.

Lời Hô Ngôn đạo nhân lần này, ngược lại là tương tự mấy phần với lĩnh ngộ của bản thân hắn những ngày qua lĩnh hội được, mà ý cảnh so với lĩnh ngộ của chính mình, còn có vẻ cao hơn một phần.

"Thông thấu cái gì, ta đây uống rượu quá nhiều, đầu óc bị ngâm hư mất, cũng không để ý cái gì nữa." Hô Ngôn đạo nhân cười mắng một tiếng.

Nam Cung Uyển nhìn thấy hai người đàm tiếu, mặc dù mang ý cười trên mặt, nhưng trong lòng sớm đã kinh ngạc vạn phần.

Hàn Lập trong trí nhớ nàng, từ trước tới giờ kết giao người phương nào đều có chút cứng nhắc, cực kỳ ít người có thể cười cười nói nói như vậy.

Hơn nữa có thể nhìn ra, giao tình cả hai có vẻ cực kỳ tốt.

"Ai da, ngươi nhìn xem, lo nói chuyện với ngươi, cũng quên hỏi ngươi, vị tiên tử này là?" Hô Ngôn đạo nhân nhìn về phía Nam Cung Uyển, lại nhìn Hàn Lập một cái, có chút thâm ý hỏi.

"Đây là Uyển Nhi, đạo lữ của ta. Uyển Nhi, vị này là Hô Ngôn đạo hữu, năm đó đã từng giúp ta rất nhiều." Hàn Lập giới thiệu lẫn nhau.

"Nguyên lai là Hô Ngôn đạo hữu, tiểu nữ Nam Cung Uyển, phu quân trước kia đã được ngươi chiếu cố." Nam Cung Uyển vén áo thi lễ.

"Nam Cung tiên tử, hạnh ngộ hạnh ngộ." Hô Ngôn đạo nhân chớp chớp mắt nhìn Hàn Lập, tức thì trên mặt nghiêm trang đáp lễ Nam Cung Uyển.

"Hô Ngôn đạo hữu, đã lâu như vậy không gặp, muốn tìm một chỗ uống rượu hay không?" Hàn Lập cười hỏi.

"Còn phải tìm địa phương nào chứ! Hai vị nếu không chê, không bằng đến nơi ở tại hạ nấn ná một hai đi." Hô Ngôn đạo nhân cười híp mắt nói.

"Cũng tốt! Vậy đến phủ đạo hữu, uống một chén rượu. Hi vọng những năm này, kỹ nghệ chưng cất rượu của ngươi không bị suy giảm." Hàn Lập tự nhiên vui vẻ đáp ứng chuyện này. Hô Ngôn đạo nhân là một trong số ít bằng hữu mà hắn có thể thổ lộ tâm tình, đã lâu không gặp, cũng có phần muốn trò chuyện nhiều một chút.

"Ha ha, những năm này tu vi ta không dám nói, nhưng nhưỡng tữu chi đạo (đạo chưng cất rượu) mỗi ngày ta đều đang gọt giũa! Đi nhanh đi!"

Hô Ngôn đạo nhân thấy Hàn Lập đáp ứng, lại vui vẻ đến mức muốn khoa tay múa chân, thế là mang theo hai người bay ra ngoài Huyễn Yên chiểu trạch, rất nhanh bay ra khỏi đầm lầy, một vùng núi xuất hiện ở phía trước.