Cuối buổi chiều Giang Tĩnh Bạch đến công ty liền gặp trợ lý Tiếu ở cửa, trợ lý Tiếu vốn là sững sờ, sau đó phản ứng kịp, lập tức cười nói: "Giang tổng, chúc mừng năm mới."
"Chúc mừng năm mới." Giọng nói trầm ổn của Giang Tĩnh Bạch mang theo tình cảm ấm áp, trợ lý Tiếu cười cười: "Sao ngài lại đến công ty vào lúc này?"
"Là cần tài liệu gì sao? Ngài có thể trực tiếp dặn tôi mà."
Năm nay trợ lý Tiếu không về nhà ăn Tết, hơn nữa còn ở ngay gần công ty, Giang Tĩnh Bạch biết điều này, bằng không mấy ngày nay cũng sẽ không liên hệ cô ấy nhiều lần, giờ phút này nghe vậy, Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: "Nhàn rỗi không có việc gì, sang đây xem thử."
Trợ lý Tiếu lập tức hiểu ý: "Cô Ngư đi quay quảng cáo rồi ạ?"
Biết rõ hoạt động của người yêu sếp là chuyên môn bắt buộc của một trợ lý ưu tú, hơn nữa gần đây cô thường xuyên gặp được Chung Thần, nên cũng biết chuyện Ngư Hi đi quay quảng cáo.
Giang Tĩnh Bạch ngước mắt nhìn cô, đôi mày đã giấu đi vẻ lạnh lùng, sắc mặt thêm ấm áp: "Còn cô sao cũng không trở về?"
Trợ lý Tiếu đứng bên cạnh giải thích: "Có văn kiện quên mang về nhà, liền đến đây lấy ạ."
Giang Tĩnh Bạch khẽ ừ một tiếng, vào thang máy cùng Tiếu Tri Thu.
Toàn bộ công ty đều rất yên tĩnh, lúc mới đến cũng chỉ nhìn thấy hai ba người bảo vệ đứng ở cửa ra vào, ngoài ra không còn ai khác, văn phòng trống không, Tiếu Tri Thu đi vào trước, mở cửa, hơi cúi đầu.
Giang Tĩnh Bạch đi qua cô vào thẳng văn phòng, lúc đến cửa liền dừng lại, quay đầu: "Trợ lý Tiếu."
"Hết bận thì về sớm một chút, chú ý nghỉ ngơi."
"Còn nữa, năm mới vui vẻ."
Tiếu Tri Thu ở phía sau lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy, chớp mắt nhiều lần cũng chưa lấy lại được tinh thần, chìa khóa trên tay lắc lư hai cái rồi rơi xuống đất cạch một tiếng, Tiếu Tri Thu kinh hãi quá mức lùi về sau hai bước, nhìn thấy chìa khóa dưới đất mới thở ra một hơi.
Mới một đêm không gặp, sao Giang tổng lại như biến thành người khác rồi, không chỉ chủ động quan tâm cô, còn nói với cô năm mới vui vẻ?
Có chút --- Tiếu Tri Thu suy nghĩ rất lâu, dù vốn từ không thiếu thốn nhưng cũng không thể hình dung nổi.
Dù sao cũng thật đáng sợ.
Giang Tĩnh Bạch không biết hai câu nói của mình đã khiến Tiếu Tri Thu phải suy nghĩ hơn nửa ngày.
Cô vào văn phòng lập tức bắt đầu gọi điện thoại, vừa rồi nói với Tiếu Tri Thu nhàn rỗi đến công ty xem thử chẳng qua chỉ là lời nói dối, hôm qua cô nhận được tin tức Thịnh Nhàn ra nước ngoài, lại là tham gia một buổi họp báo ba ngày.
Có một số việc, thời điểm Thịnh Nhàn ở đây có vẻ khó xử lý, bà ấy đi rồi, liền dễ dàng hơn nhiều.
Cửa phòng làm việc đóng chặt, Giang Tĩnh Bạch gọi ba cuộc điện thoại liên tiếp, trên mặt bàn có bảy tám bản văn kiện, phía trên mỗi bản đều có dấu vết sửa chữa, điện thoại vẫn chưa ngắt kết nối, cô vừa sửa lại vừa nói: "Được, điểm ấy Kính Âu có thể chấp nhận."
"Có điều hy vọng Dương tổng cũng có thể cân nhắc đề nghị của tôi."
"Buổi tối tôi sẽ liên hệ lại với anh."
"Được rồi."
Sau khi cúp máy, Giang Tĩnh Bạch ngửa cổ, vẫn luôn cúi đầu nên có chút nhức mỏi, cửa phòng bị gõ vang.
"Vào đi."
Tiếu Tri Thu bê cà phê đứng ngoài cửa, nói với Giang Tĩnh Bạch: "Giang tổng, tôi pha cho ngài một tách cà phê."
Giang Tĩnh Bạch nhướng mày, lúc không nói chuyện sắc mặt cực kỳ nghiêm túc khiến người ta có cảm giác rất áp lực, dù là Tiếu Tri Thu vừa mới được chủ được quan tâm, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt kia vẫn kinh sợ một lát.
"Vẫn chưa về sao?" Giang Tĩnh Bạch đứng dậy, nhìn Tiếu Tri Thu đặt cà phê lên bàn, bên tai nghe cô đáp lời: "Vẫn chưa ạ, vốn là định mang hết văn kiện về nhà xử lý, lại nghĩ ở công ty làm cũng được, lát nữa xử lý xong liền về."
Giang Tĩnh Bạch cầm tách cà phê lên, dùng thìa khuấy hai vòng, mùi thơm nồng đậm tỏa đi khắp căn phòng, cô thoáng gật đầu: "Cho mình kỳ nghỉ đi, đừng quá mệt mỏi."
Hiển nhiên cô ấy mới là người mệt mỏi nhất, còn nói người khác phải nghỉ ngơi, Tiếu Tri Thu cười: "Vâng."
"Vậy ngài làm việc đi ạ."
Giang Tĩnh Bạch nhấp một ngụm cà phê: "Ừ."
Tiếu Tri Thu lùi về sau hai bước, đứng lại, quay đầu cười nhẹ: "Giang tổng, năm mới vui vẻ."
Giang Tĩnh Bạch vẫn cầm cốc, vẻ nghiêm túc bị giấu đi thay bằng nụ cười nhạt, cô không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn theo Tiếu Tri Thu ra ngoài.
Cửa khép vào, văn phòng một lần nữa yên tĩnh trở lại.
Cô đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn dưới lầu, ánh mắt sáng ngời.
Điện thoại đặt cạnh máy tính đột nhiên vang lên, cô bước nhanh đến bên bàn làm việc, nhận máy.
"Carl..."
Nghe giọng nói truyền đến qua điện thoại, nụ cười chưa kịp che giấu trên khuôn mặt Giang Tĩnh Bạch càng đậm hơn, ánh mắt cũng dịu đi rất nhiều, giọng nói tăng thêm độ ấm: "Đương nhiên."
"Không quên được."
"Lần sau đi, lần trước hơi vội."
Cuộc trò chuyện gián đoạn kéo dài nửa tiếng đồng hồ, hai người trao đổi tình hình gần đây rồi lại nói ít chuyện công việc, cuối cùng Carl vẫn muốn thuyết phục Giang Tĩnh Bạch quay lại như trước, bị từ chối, Giang Tĩnh Bạch cười nói: "Yên tâm đi, có cơ hội, tôi sẽ quay lại như anh muốn."
"Đương nhiên sẽ không khách sáo."
"Cứ vậy đi, tạm biệt."
Trò chuyện xong, Giang Tĩnh Bạch liền nhìn thấy có thông báo từ nhóm chat, cô chỉ có một nhóm, vậy chỉ có thể là Mạc Ninh Hoan nhắn.
Giang Tĩnh Bạch ấn vào, đọc tin nhắn của Mạc Ninh Hoan.
--- Giang tổng, năm mới vui vẻ!!!
Ngoài lời nhắn còn có một hình meme Ngư Hi đặc biệt chúc mừng, tâm trạng vốn đã vui vẻ của Giang Tĩnh Bạch giờ càng tốt hơn, cô nhắn lại: Năm mới vui vẻ.
Mạc Ninh Hoan đọc tin trả lời, khẽ cắn môi, lập tức đánh chữ: Giang tổng, năm mới đến rồi, em gửi quà năm mới cho chị! Bản cất kỹ có một không hai!
Nói rồi gửi một video tới, là Ngư Hi độc diễn, nhan sắc phấn điêu ngọc trác ba trăm sáu mươi độ không góc chết, nụ cười nhẹ nhàng, mắt sáng long lanh.
Giang Tĩnh Bạch xem mà không bỏ lỡ giây nào, không lâu sau, Mạc Ninh Hoan lại nhắn đến: Giang tổng xem hết chưa?
Giang Tĩnh Bạch đánh chữ: Xem hết rồi, cảm ơn quà của em.
Mạc Ninh Hoan đánh chữ muốn run tay: Vậy Giang tổng có thể tặng em một món quà không ạ?
Giang Tĩnh Bạch: Quà gì?
Mạc Ninh Hoan: Bức ảnh lần trước á, có thể chia sẻ cùng em được hem?
Hóa ra là có ý này, dáng vẻ quanh co lòng vòng này của em ấy làm Giang Tĩnh Bạch cảm thấy thật đáng yêu, trên mặt cô nở nụ cười, đứng đắn đáp lại: Không được.
Không đợi Mạc Ninh Hoan trả lời, cô lại nhắn tiếp một câu: Không phù hợp thẩm mỹ của tôi cho lắm, xóa rồi.
Mạc Ninh Hoan:!!!!!
Bố em ơi! Không phù hợp thẩm mỹ của chị nhưng mà hợp với em đó!!
Còn nữa, ảnh như vậy mà còn không phù hợp thẩm mỹ của chị?!
Chị là fan phake hả?
Mạc Ninh Hoan tự kỷ hết sức.
Giang Tĩnh Bạch vui vẻ tắt giao diện trò chuyện cùng Mạc Ninh Hoan, tìm khung chat với Ngư Hi, đánh chữ: Xong việc chưa?
Ngư Hi vẫn chưa quay xong, còn ba cảnh mới kết thúc, đạo diễn đang nói nên dùng tư thế nào với Phó Thiên Lam, Phó Thiên Lam liên tục đáp ứng, lại không làm được tốt cho lắm, đạo diễn tự mình giảng dạy, Ngư Hi đứng một bên, Chung Thần đưa điện thoại đến, nói: "Hi Hi, có tin nhắn."
Cô nhận lấy nhin, là từ Giang Tĩnh Bạch
--- Xong việc chưa?
Gương mặt căng thẳng nửa ngày của Ngư Hi rốt cuộc có biểu cảm khác, cô rũ mắt trả lời: Vẫn chưa.
--- Cậu đang ở đâu?
Giang Tĩnh Bạch: Công ty, muốn mình qua đón cậu không?
Ngư Hi nghĩ một hồi: Không cần, đợi mình xong việc rồi nói sau.
Bên kia nhắn lại một chữ được, Ngư Hi đưa điện thoại lại cho Chung Thần, nghe đạo diễn nói: "Thả lỏng dáng cười ra một chút, thấp xuống một chút, đúng."
Tư thế này không quá lịch sự, nên Phó Thiên Lam một mực không thả lỏng, cô ả nghe lời đạo diễn nói, cau mày: "Em muốn chị Ngư Hi làm mẫu cho em, được không ạ?"
Đạo diễn không cần suy nghĩ nhiều, lập tức nhìn sang Ngư Hi: "Ngư Hi à, đến đây một chút."
Ngư Hi lập tức cất bước đi qua, nghe đạo diễn nói với mình: "Thiên Lam làm tư thế này không tốt, em làm mẫu cho em ấy một chút."
Anh ta nói rồi đứng bên cạnh Phó Thiên Lam, làm tư thế: "Tựa như thế này."
Phó Thiên Lam nhìn Ngư Hi, đáy mắt có ý mất hứng không rõ ràng.
Ngư Hi đứng ở vị trí vừa rồi của đạo diễn, làm tư thế tương tự, quay đầu: "Thế này ạ?"
"Đúng!" Đạo diễn vỗ tay một cái: "Chính là như vậy!"
"Chính là tư thế này, cực kỳ tốt!"
Anh ta liên tục khen ngợi mấy câu, Ngư Hi đứng thẳng dậy, bên tai nghe được Phó Thiên Lam nói: "Chị Ngư Hi giỏi quá! Tư thế khó như vậy chị làm một lần đã được rồi."
"Còn đặc biệt tốt!"
"Đạo diễn Lưu, hay là thế này đi, cảnh này em đổi vị trí với chị Ngư Hi, anh cảm thấy thế nào?"
Nghe lời này, đạo diễn Lưu không lên tiếng, dường như đang suy nghĩ, đề nghị của Phó Thiên Lam cũng không phải không thể, hơn nữa Ngư Hi biểu đạt sinh động, lát nữa đọc thoại cũng sẽ không cảm thấy lúng túng, nhưng Phó Thiên Lam còn kém xa, một tư thế còn chưa làm tốt, nói gì đến đọc lời thoại, chắc chắn là nhạt nhẽo không cảm xúc.
Nghĩ đi nghĩ lại, đang định nói được liền nghe thấy tiếng Ngư Hi: "Đương nhiên là không được."
Đạo diễn Lưu nghe thấy, nhìn về phía Ngư Hi, chỉ nghe cô nói: "Thiên Lam, quay quảng cáo cũng phải cực kỳ chú trọng đến tư thế.
Nếu đạo diễn Lưu đã sắp xếp như vậy có nghĩa là anh ấy đã suy tính kỹ càng, cô nhìn tư thế này đi, thật ra có thể thể hiện ưu điểm chân dài của cô rất tốt, tôi nghĩ đạo diễn Lưu chắc chắn cũng đã nghĩ như vậy."
"Đạo diễn Lưu, phải không?" Cô nói vậy là cho đạo diễn Lưu một lời khen.
Nếu nói không thì sẽ lộ ra anh ta không quan tâm đến quảng cáo này, ý tưởng không nghiêm túc, giám chế vẫn đang đứng bên cạnh nhìn, sao anh ta có thể nói không đây.
Phó Thiên Lam bị phản đòn, tức nghẹn.
Đạo diễn Lưu cười cười: "Ngư Hi nói đúng, tư thế này vẫn hợp với Thiên Lam hơn."
"Chúng ta làm lại lần nữa."
Đôi mày Phó Thiên Lam như trăng khuyết, song vẫn phải cười: "Vâng ạ."
"Chị Ngư Hi nói đúng, là em cân nhắc không chu đáo."
Ngư Hi nhìn sắc mặt của cô ả, thoáng nhếch môi, cười như không cười.
Bạch Vũ Đường đưa cốc giữ nhiệt đến cho Ngư Hi, nhìn thấy biểu cảm của cô liền hỏi: "Sao thế?"
Ngư HI rũ mặt: "Không có gì ạ."
"Tâm thuật bất chính mà thôi."
Bạch Vũ Đường nghe vậy, nhìn về phía Phó Thiên Lam bằng ánh mắt sâu xa, im lặng uống một hớp trà.
Quay xong một quảng cáo, bầu trời đã tối đen.
Ngư Hi nhìn đồng hồ, năm rưỡi, đạo diễn Lưu hô một tiếng kết thúc công việc, tất cả mọi người đều bận rộn.
Bạch Vũ Đường hỏi cô có muốn tham gia liên hoan hay không, cô từ chối, Bạch Vũ Đường gật đầu: "Chị đi thay em cũng được."
"Về nhà nghỉ ngơi sớm một chút."
Ngư Hi gật đầu: "Vâng."
Hai người tạm biệt ngoài cửa phòng trang điểm.
Ngư Hi tẩy trang rồi thay quần áo, vừa chuẩn bị lấy điện thoại trong túi liền nhìn thấy vòng tay, cô lập tức ngẩng đầu nói với Chung Thần: "Chị đi phòng vệ sinh."
Chung Thần theo sát phía sau: "Em đi cùng chị."
Ngư Hi không từ chối, lúc đến cửa cô đi tiếp vào trong, Chung Thần đứng bên ngoài đợi.
Không đến mấy giây sau, Phó Thiên Lam đi đến, nhìn thấy Chung Thần liền cong môi chào hỏi: "Trợ lý Chung!"
Vẻ mặt dịu dàng tươi cười làm người ta rất dễ chịu, Chung Thần gật đầu: "Cô Phó."
"Trợ lý Chung khách sáo quá, gọi tôi Thiên Lam là được rồi."
"Sao cô lại ở ngoài này? Chị Ngư Hi ở trong sao?"
Chung Thần cười: "Vâng, Hi Hi đang ở trong."
Trong mắt Phó Thiên Lam lóe lên tia kỳ quái: "Vậy tôi vào trước."
Tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên sau lưng, Ngư Hi lấy vòng tay từ trong túi, bóp nước rửa tay vào mu bàn tay làm trơn, đang chuẩn bị đeo lên liền nghe có người nói chuyện.
Là Phó Thiên Lam đứng bên cạnh gọi: "Chị Ngư Hi."
"Chị đang làm gì đấy?"
Ngư Hi nghiêng đầu, sắc mặt như thường: "Không làm gì cả."
Phó Thiên Lam đứng cạnh cô, nghiêng mình qua: "Đeo vòng ạ."
"Chị Ngư Hi, chiếc vòng này xinh quá."
Ngư Hi cúi xuống, góc mặt tinh xảo, đôi môi khẽ mở: "Cảm ơn."
Phó Thiên Lam vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo: "Có thể cho em mượn đeo một lát không ạ?"
"Thật sự là đẹp quá đi!"
Trên mặt cô ả là nụ cười duyên dáng, giọng nói nhẹ nhàng, cô ả nhìn Ngư Hi, tự nghĩ cái vòng này cũng chẳng có gì khiến người ta không thể chấp nhận yêu cầu, cô ta đưa tay đợi Ngư Hi đưa vòng đến, sau đó lại làm ra vẻ không cẩn thận để rơi xuống đất.
Dù sao cũng bị Ngư Hi ghét rồi, phải lấy chút tiền lãi mang về.
Nào ngờ Ngư Hi không đưa vòng đến, ngược lại đeo lên cổ tay mình, còn mở vòi nước, rửa sạch sẽ rồi mới nghiêng đầu nói: "Thật có lỗi, Thiên Lam."
"Chiếc vòng này của tôi có nhận thức."
Giọng nói nhẹ nhàng lại mang theo lạnh lẽo, đôi mày đột nhiên sắc bén, ánh mắt như lưỡi dao xát trên người Phó Thiên Lam, khiến cô ta không khỏi lùi về sau một bước.
Ngư Hi tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: "Quan trọng nhất là, tôi không muốn để chiếc vòng này bị bẩn."
"Cô hiểu chứ?"
Phó Thiên Lam trầm mặc vài giây, cắn môi: "Hiểu ạ."
Ngư Hi khẽ cười lướt qua cô ta, để lại hai tiếng: "Cảm ơn.".