Phận Đàn Bà

Chương 27

.... Chị cúi xuống nhặt lại mảnh giấy rồi phóng đi. Chị không về nhà mà đi vòng qua bờ hồ rồi chạy thẳng về chỗ gọi điện thoại công cộng. Tự nhiên trong đầu chị vơi bớt nỗi sợ, tay chị ghì chặt lấy cái điện thoại bàn như cần một điểm tựa. Tiếng người đàn ông đầu giây bên kia vang lên, chị mếu máo:

- Chú Dũng, là tôi đây, chú mau đến cứu con tôi. Tôi ngàn lần đội ơn chú....

- Con bé nhà chị làm sao? Tôi đang ở trong nam kí hợp đồng...

- Con bé nhà tôi bị mấy bọn trong làng bắt đi làm vật tế. Chú ở trong đấy rồi tôi biết kêu ai đây...

Một lần nữa chị lại bất lực, ngỡ như gặp quý nhân bây giờ lại dập tắt. Đầu dây bên kia, Dũng vẫn điềm đạm bảo chị:

- Tôi giúp được, tôi sẽ báo người đến giúp chị. Chị đứng ở làm chỗ thủy lợi hôm trước để dẫn người ta đi nhé. Tôi sẽ gọi cho lái xe điều người đến.

Mắt chị lại rực sáng khi nghe Dũng nói, chị cuống quýt:

- Vâng vâng!tôi đội ơn chú....Tôi sẽ không bao giờ quên được chú....

- Vậy chị định trả ơn gì cho tôi? Nếu tôi giúp chị, chị có đồng ý bỏ chồng mà theo tôi lên thành phố sống không?Tôi chỉ cần nhiêu đấy là đủ rồi....

Chị nghe Dũng nói nhanh, nói một tràng, chị nghe rất rõ mà chị lại không tin vào tai mình. Tự nhiên tóc gáy chị dựng ngược hết lên, toàn thân chị lạnh băng ra cứng đờ. Đầu dây bên kia, Dũng cũng không nói năng gì nữa, chị chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng:

- Tôi... Tôi...

- Cắt!cắt! Nói hết chỗ tiền đấy rồi. Gớm!có hai hào mà nói lắm thế bà?

Người cho thuê điện thoại tắt điện thoại của chị đi, chị hơi tiu nghỉu nhưng cũng nói xong phần nội dung là may rồi. Chỉ cần cứu được con là mừng rồi, trong túi chị chỉ vẻn có hai hào,chị chẳng bao giờ mang theo tiền.cũbg chả biết hai xu này có trong túi chị từ khi nào.

Chị đạp xe trở lại quê, nhưng không đi về nhà ngay mà vòng về quê ngoại. Bây giờ đã chập choạng tối, gầb con mương làm dở chị thấy chiếc xe ô tô đậu sẵn, bên ngoài có dăm bảy người sốt ruột đang chờ. Có lẽ là người của Dũng,trong đó có vài người mặc quần áo công an. Dân làng chị thì không biết gì lấy đến luật pháp, cơ mà cứ hễ nhắc đến ở tù là họ lại sợ xanh mắt. thấy chị, họ liền ngoắc tay ra hiệu dừng:

- Chị là chị đài phải không? Tôi theo lời cậu Dũng đi đến đây cứu con chị. Sao chị đi lâu thế, chúng tôi đợi mãi, còn đang tính bỏ về.

- Vâng!tôi là đài, các anh thông cảm, tôi đạp xe từ tỉnh về đây,vòng đi vòng lại tính ra cả trăm cây số chứ ít đâu. Thôi!mong các anh giúp sớm không chúng nó giết con tôi mất.

Đám người gật gù, họ cho xe đạp của chị lên nóc rồi cả đoàn đi thẳng. Trên đường, thấy bụng chị réo lên òng ọc, người ta đùa:

- Khiếp! Bụng chị kêu như lợn đói vậy,chị chưa ăn gì phải không?

- Vâng! Tôi đạp xe lên huyện từ đêm qua nào đã ăn uống gì. Tôi sợ không tìm được người giúp con tôi khó lòng mà sống.

- công nhận chị giỏi thật!đạp xe thế mà không mệt.

Chị cười, sao lại không mệt, chị muốn mệt đứt hơi nằm vật ra đây này. Nhưng thử nghĩ mà xem, khi con mình còn chẳng biết được sống chết thế nào, có người mẹ nào mà ngồi yên được. Cũng may có Dũng, chứ không chị đã chuẩn bị tâm lí mất rồi....

Người ta đưa cho chị cái bánh mì ăn tạm, nhưng chị thật sự không nuốt nổi. Chị lại để vào túi áo tí về thì cho thằng cò ăn. Người fa biết nên chẳng nói thêm gì nữa cả. Chị có kể cho họ nghe về việc chị lên huyện,lên tỉnh nhưng không ai giúp chị, còn gây khó dễ. Bọn họ vỗ đùi:

- Bọn này không thể chấp nhận được, khi nào cậu Dũng về phải báo cáo ngay thôi.

Thấy họ cũng già đầu mà cứ một đều cậu Dũng, hai đều cậu Dũng nên chị thắc mắc:

-

- Bộ chú Dũbg làm gì mà chức to lắm hả các anh?

- Chị chơi với cậu Dũbg mà không biết về cậu ấy à?

Chị lắc đầu,họ lại tiếp lời,

- Cậu ấy là con ông cháu cha, thầy cậu là thượng tá công an trên trung ương ấy nhưng về hưu. Cậu Dũng theo ngành công an theo ý thầy nhưng mà cậu không thích. Về sau cậu ấy xin nghỉ, đi làm bên phúc lợi xã hội,chuyên đi giúp dân nghèo. người ta thiếu cầu, cậu lại xây cầu, xây trường, trạm xá các thứ. Nghĩ cũng phải, cậu Dũng giàu có thế mà, chẳng cần làm vẫn giàu có khủng khiếp. Nhưng cậu ấy không bao giờ khinh người, hay lấy tiền ra uy hiếp người khác. Chúng tôi cũng quý mến cậu ấy lắm. Người tốt như cậu ấy quả thực là hiếm có.

Chị cứ im lặng nghe người ta kể về Dũng như thế. Nghĩ năm xưa Dũng cũng bảo chị hãy gọi bằng cậu. Chẳng biết sau này quen mồm lại gọi bằng chú. Chị cứ cảm thấy không quen gọi bằng cậu,vì hồi chị đi lấy chồng chị gọi chồng mình là cậu, bây giờ gọi người đàn ông khác là cậu chị lại cảm thấy gọi giống chồng. Không ngờ Dũng lại tốt bụng được nhiều người yêu mến đến thế...

- Nghe bảo đâu Cậu dũng này lại tơ tình với một chị nào nhà quê ấy. Khiếp! Trông đẹp trai, nhà giàu mà ăn mặn quá thể, trên phố thiếu gì gái xinh,sạch sẽ, lại thòm thèm mấy bà mợ dưới quê chân lấm tay bùn...

Anh lái xe vừa cười vừa nói bâng quơ, tự nhiên chị Đài ngồi sau mặt đỏ bự lên. Cả đoàn xe quay sang nhìn chị, chị lúng túng:

- Mọi người nhìn tôi làm gì, tôi có chồng con rồi, ai mà thèm. Chắc chú Dũbg thích cô nào chưa chồng ấy chứ...

... Chị nói lảng sang người khác, chị cũng chả biết chuyện đấy ra sao. Chắc gì Dũng đã thích một người dưới quê như chị, mà có thì cũng không phải chị. Dăm ba câu đùa ấy chả nói lên điều gì, biết đâu, lại là một cô thôn nữ nào chưa chồng thật thì sao...

Xe dừng lại trước cổng đình, cái mộ con bé Hĩn được chôn ngay ở trước sân,yểm những tờ giấy,những lá bùa vàng chi chít chữ Nôm. Bên cạnh, lão thầy bói được mời về trấn yểm, mồm đọc văn tế văng nước bọt tứ tung. Xời!tưởng ai,hóa ra là lão Chấn làng bên, có con chuyên đánh bả chó trộm. Đợt đánh bả cho nhà chị bị chị đánh cho què rồi giải lên xã ngồi tù mấy tháng. Chắc tức chị làm xấu mặt nên bây giờ trả thù ấy mà.

Đoàn người ập vào cũng là lúc những xẻng đất cuối cùng được vùi xuống ngôi mộ. Chị thấy mộ con mà phát hoảng, chị gào lên xông đến, đám trai làng lại được lệnh;

- Chúng mày không được để chúng nó vào, lễ lạt sắp xong, đừng để chúng nó quấy phá.

Đám trai tráng lực lưỡng tay cầm cuốc, cầm dao chĩa về phía chị, chúng nó thấy có cán bộ mặc áo xanh biết chắc là người của chính quyền tuy sợ nhưng không dám làm trái lệnh. Cuối cùng, công an nổ súng bắn cảnh cáo, đám dân ngu muội mới nằm rạp xuống đất chịu trận. Họ bắt sống thầy cúng, cùng với trưởng thôn giải thẳng lên thành phố.

Còn lại một mình chị, cùng lưa thưa người làng, họ đứng trơ mắt ếch lên nhìn chị đào mộ con. Chị vừa đào vừa khóc, có phải chị đến chậm quá rồi không...

Đào mãi cũbg sờ được nắp quan tài, chị dùng đủ thứ đập nát cái mặt hòm chắc nịch. Con bé con chị nằm ngoan ngoãn trong này, nó vẫn ôm khư khư con búp bê bằng nhựa. Chị bồng con lên, tát nó vài cái vào má. Rồi chị lại khóc, chị xiết con thật mạnh vào lòng truyền hơi ấm. Bé con lim dim mắt nhìn chị, gặp được mẹ nó ngoẻn miệng ra cười rồi lại thiếp đi. Chắc cũng vì đói quá đây mà. Chị bế con lên, chạy thẳng về nhà ngoại, rời ra cái nơi ma mị, mê tín dị đoan này.