... mấy đứa trẻ nghe thấy tiếng bà nội chúng nó thì sợ sệt,lùi thẳng về phía sau. Hình ảnh bà nội đối với chúng nó toàn kí ức đau thương thôi. Chị sợ, nhưng chị đã lên đến đây rồi, chị không thể về không được.
Tiếng cánh cổng sắt lét két chắc chắn được bà Tư nặng nhọc đẩy ra. Mặt bà đang phớ lớ tự dưng tối sầm lại, bà nhanh tay đóng cổng vào nhưng chị đã nhanh tay hơn giữ chặt lấy cánh cửa. Chị cất công lên tận trên này, không ai thân thích, chị cũng không thể sửng cồ với bà ấy được. Chị nuốt nước bọt cái ực, giọng chị trầm hẳn xuống:
- Con xin bu!Con van bu! Bu cho con vào gặp chồng một lát. Con chỉ xin vài phút thôi, các cháu nó nhớ thầy...
- Chúng nó nhớ thầy?hay là mày lên đây cũng hám của cải của nó? Khôn như mày, ở dưới quê người ta xích hết rồi. Nhà tao không chứa chấp loại thấp hèn như mày...
Chị vẫn khóc lóc van xin, thứ chị cần là câu nói của Chức, chứ không phải cái mồm thao thao bất tuyệt này của bà.
Chị cứ bám riết mãi không thôi. Bà Tư bực mình phải bảo:
- Thôi được rồi!Để tao bảo thằng Chức nó ra gặp, gặp xong rồi thì chúng mày phải cuốn gói đi thật nhanh. Đừ g để tao phải báo chính quyền....
Chị gật đầu răm rắp đợi chờ. Bà Tư lên đây có một ngày, mà đã lên mặt như người thành phố rồi. Chị nắm tay các con chị đứng ngoài đường khi ánh nắng vàng yếu vợt cuối ngày dần tắt...
Bà đi vào nhà, vừa đi vừa chửi. Bên trong nhà,Chức đang ngồi xem ti vi, Thy ngồi bên cạnh lâu lâu lại đút miếng trái cây vào mồm hắn nhai tóp tép. Đúng là đời sống cao quá, khi vợ con mình lặn lội, đói khát từ quê lên thì hắn vẫn không hề hay biết gì, chỉ vắt vẻo chân hưởng thụ:
- Chức! Con Đài nó đang ở dưới cổng. nó đòi gặp mày kia kìa.
- Thì bu đuổi nó đi! Gặp gỡ gì?
Hắn vẫn không thèm nhìn ra, Thy ngồi bên cạnh hỏi:
- Đài là ai hở bu?
- Đài là con vợ cũ thằbg Chức!Nó bảo không gặp được mày nó không đi.
Thy không thấy Chức nói năng gì liền bảo bà:
- Hay để con ra cho, con cũng muốn xem mặt vợ cũ anh ấy thế nào. Liệu có đẹp bằng con không?
- Ôi dào!Con đĩ ấy quê mùa sao so được với con. Con đẹp gấp nghìn lần nó ấy chứ.
Bà Tư nịnh hót đưa ả lên mây xanh, nhưng Thy đứng phắt dậy định ra, Chức thì không muốn nhân tình gặp vợ lại lằng nhằng đôi co. Hắn bảo:.
- Thôi!Để anh ra, có gì giải quyết cho xong một lần luôn. Từ nay về sau khỏi phải rắc rối.
Hắn đi ra ngoài, thấy bu con nhà chị đang ngồi như những kẻ ăn xin đùm dúm xung quanh. Chức thọc tay vào túi quần không thèm nhìn. Mấy đứa thấy thầy nó thì xúm lại ôm trầm lấy:
- A Bu ơi!thầy con này.
- Chúng mày lui ra. Chúng mày định làm loạn ở đây đấy hả?mày biết bộ quần áo này tao mua bao nhiêu tiền không. cái chân bẩn thỉu của mày làm dơ bẩn cái áo của tao rồi đây này.
Chức cứ oang oang mồm lên chửi,hai đứa sợ hãi chẳng dám đứng gầb nữa. chị Đài từ nãy giờ cứ ngơ ngác. Chồng chị nói rằng hắn lên thành phố để làm thuê, làm mướn, hắn lấy đâu ra mấy bộ đắt tiền này. Cái áo vét đen được là phẳng phiu, cái đôi giày bóng lọng, tóc hắn để dài ra rồi vuốt ngược ra đằng sau, không những thế, mùi nước hoa của nhà giàu tỏa ra cứ xộc vào mũi chị. Hắn mặc thế này để đi bốc vác ư:
- Mình!mình sống tốt thế này mà không báo về nhà cho vợ con mình mừng.
- Tao cần gì chúng mày mừng?Sao.tính lên đây ăn vạ tao hay gì? Tao nói trước, chúng mày không có cửa đâu.
Chị nghe xong câu nói của chồng thì giật mình, tim chị đau kiểu như vừa bị gắn bắn cho một nhát vào tim rỉ máu, trái tim chị bất giác giật giật lên vài cái. Chị vẫn dịu dàng với chồng:
- Mình nói gì mà lạ thế?trước khi đi mình còn hứa hẹn với vợ rằng đi để có tiền lo cho con ăn học....
- Tao chả hứa hẹn gì với bu con nhà mày cả. Chuyện mày tằng tịu với ô g già tao biết cả rồi. Nhưnh ông ấy là máu mủ của tao, tao không bỏ được, còn người dưng nước lã như mày ông đây không cần. Mẹ con mày cút! Cút ngay cho khuất mắt tao. Hiền lành gì cái loại chúng mày. Đúng là trời có mắt mới để tao được như ngày hôm nay.
Chị Đài đứng hình, chị nghe thấm từng câu từ g chữ từ mồm Chức phát ra. Mặt chị bây giờ như kiểu có hàng chục cân xi măng chát lên mặt chị đờ đẫn. Chị không khóc, lạ thay chị không khóc được. Đúng là bao lời hứa bấy lâu bây giờ hắn phủi tay nhanh trong vòng một nốt nhạc. Thế nên người fa mới bải cái ngu ngốc nhất của người đàn bà là tin vào lời hứa từ mồm thằng đàn ông:
- Ai đấy hả mình.
Thy giả vờ chạy ra khoác lấy tay Chức như khẳng định chủ quyền. Ả hơi lúng túng trước nhan sắc có vẻ hơn hẳn của chị Đài. Trong suy nghĩ,ả cứ ngỡ người nhà quê phải bẩn bẩn, xấu xấu, luộm thuộm đen xì các thứ nhưng thật sự không phải. Chị Đài dù ở quê thật nhưng khí chất của chị lại khoan thai như người Hà Nội,rất hiếm có ai lại có cái phong thái khác thường như chị.
- Ai... ai đây hở mình?
- Mày mù à?đây là vợ tao. Là vợ tao mày nghe rõ chưa. Cái cơ ngơi này về sau cũng là của tao. Đáng lí ra ngày xưa tao phải lấy Thy trước mới phải, chứ khômh phải cái loại hôi hám như mày. Thôi! Chúng mày đi đi cho ông nhờ, cứ ngồi trước cổng thế này tao nhục lắm.
Hắn nói xong thì rút trong túi sấp tiền mới cứng đập thằng vào mặt chị. Chị vẫn hiền lành, nhặt nhạnh hết đống tiền ấy cho vài túi, hai đứa con cũng thoăn thoắt nhặt hộ mẹ. Chức nhìn chị cười khẩy:
- Đấy! Không có tiền nó nhục thế đấy. Vứt ra mà cũng nhặt được.
Chị nhặt cho hết rồi đứng lên. Chị nghĩ bụng:"chúng mày ở phố thì bà sợ thôi. Chứ về quê thử xem, bà xé xác chúng mày ra rồi cho vào làm mắm".
- Nếu mình gặp được người chiều được mình thế này thì em cũng mừng mà yên tâm đi rồi. Mình nhớ giữ gìn sức khỏe. Đây là lần cuối em gọi mình là mình. Đội ơn những đồng tiền quý báu của mình để em có thêm điều kiện nuôi con. Hai đứa chào thầy rồi đi.
Hai đứa nhất quyết không chào, chị cũng không ép. Lên thà h phố thôi thì cư xử cho giống người thà h phố chút. Chị biết mình không thể làm càn nơi đất khách quê người được. Thôi thì cứ nhịn mẹ cho nó xong.
Chị quay đi,bây giờ thì bỏ chồng thật sự rồi, lòng chị nhẹ bẫng một cách lạ thường. Ngày xưa chị cũng đã từng nghĩ bỏ chồng nó phải đau đớn, giằng xé lắm nhưng thật sự không phải. Ngược lại còn như vừa vứt đi một bọc mắm thối um mà bao lâu nay cứ phải lẽo đẽo mang vào người.