Dũng ngồi từ đầu đến cuối không nói năng gì, Chức đến cũbg ngồi thu lu không mở mồm. Ai mà hiểu được cảm giác chồng gọi vợ mình bằng bu kia chứ,nhục lắm chứ chả đùa. Bây giờ chị ngang hàng với ông bà Tư chứ cỡ gì chúng nó.
Tối hôm ấy, khi nằm với chị, Dũng hỏi:
- Em định cho chúng nó lấy nhau thật à? Mình có thừa hơi quá không?chúng nó tự lấy cũng được mà. Về cơ bản là nó muốn moi tiền của anh thôi.
Chị Đài nhìn anh cười tủm tỉm:
- Ơ hay!thế anh là cha nó, nó đã lầm lỡ một lần chẳng lẽ anh không vớt cuộc đời nó lên à. Anh làm nhiều tiền cũng để cho ai nào?
Dũng nghe chị nói một hồi, anh thở dài chán nản, anh đứng dậy ra ngoài bàn ngồi:
- Nó không phải con anh.
- Ai cơ?
- Là cái Thy!cái Thy không phải con anh
Chị Đài như không tin vào tai mình, Dũng liệu có nhầm lẫn gì không?Tại sao anh lại nói thế,rồi chị nhớ đến câu hỏi của anh giành cho mụ Tú, chính bà ta cũng lấp lửng.
Biết chị đang thắc mắc, anh kể:
- ngày xưa anh lấy Tú. Sau một đợt kiểm tra, người ta bảo t*ng trùng anh có vấn đề không thể sinh con. Khi anh biết tin đấy thì ngay ngày hôm sau Tú báo với anh là cô ta có bầu. Mà em biết đấy, một người không thể sinh con như anh thì cái Thy chắc chắn không phải con anh. Sợ nhầm lẫn, đến lúc cái Thy được vài tuổi anh lại dẫn nó đi xét nhiệm đủ kiểu, nhưng kết quả vẫb như một. anh không sốc, chỉ buồn một chút thôi. Đối với anh con riêng hay con đẻ đều như nhau, không quan trọng. Nhưng quan trọng là Tú nó cắm sừng anh, nó ngủ cùng nhiều thằbg đàn ông khác mà không biết nhục. Anh nuôi cái Thy cũbg chỉ để làm tròn trách nhiệm. Ngày xưa bé nó ngoan lắm, chẳng qua về bên ấy nó mới sinh ra đổ đốn như thế.
Nghe Dũng nói, Đài lại nhận ra biết bao nhiêu là thứ. Hóa ra ngoài sống tình cảm ra Dũng còn bao dung vô cùng. Thảo nào hao đứa con của Đài anh lại yêu thương chúng nhiều thế:
. - Em yên tâm!vì anh không sinh con được, thì một phần cũng tốt cho em. Không trải qua cảnh con riêng con chung. Anh nói rồi, anh không quan trọng việc con cái, chỉ cần anh và em cùng bên nhau là đủ.
Chị Đài nhìn Chồng thắm thiết, chị gật đầu. Hóa ra người đàn ông lịch lãm, giàu có này lại có những góc khuất ít ai ngờ tới như thế. Đúng là trời chẳng cho ai tất cả. Mà nếu Thy không phải con đẻ của Dũng, chị Đài sau này độc ác một tí cũng không áy náy với Dũng.
- Em có một ý kiến nhỏ được không?
. - Được!em cứ nói đi.
- Em có thể đứng ra lo đám cưới cho chúng nó được không
- Được chứ! Em cứ làm những gì em thích.
Dũng cười, chị Đài mừng ra mặt. Chị muốn để thiên hạ không còn cái ánh mắt không thiện cảm với mối quan hệ dì ghẻ, con chồng, nhưng ngược lại vẫn dạy cho những kẻ coi thường chị một bài học thích đáng.
Hôm ấy, có cả Dũng ở nhà,Chị chủ động gọi Thy đến, bắt cả mụ Tú, Chức, và thầy bu hắn tới luôn. Dù gì cũng là cái đám cưới, bây giờ mà chúng nó không nghe lời chị,chị hủy luôn cho biết mặt.
Khi đã đông đủ, chị chậm rãi,nói lưu loát như người có ăn có học:
. - mọi người đông đủ thế này, thì cho tôi mạn phép được nói thẳng. Tôi đã nhờ anh Dũng nhượng quyền lo đám cưới, vì thế nhất định tôi sẽ làm tròn trách nhiệm. Để bu đi xem thầy xem ngày nào thì hợp tuổi, còn đăng kí, cưới hỏi các thứ cho thuận.
Eo ơi, nghe chị xưng bu con nghe nó sang mồm gì đâu, cứ như thể chị đã lên một đẳng cấp khác vật. Thy lúc đầu chỉ muốn làm một cái đám cưới ảo để lấy tiền mừng, tiền hồi môn các thứ, chứ không nghĩ rằng sẽ phải đăng kí kết hôn với Chức. Thy xua tay:
- Cái phần đăng kí chúng con tự lo được, bu không phải lo cái đấy đâu bu ơi.
- Không được, chuyện lấy vợ gả chồng hệ trọng cả đời không quan trọng sao được. Này nhớ! Bu sẽ dắt chúng mày đi đăng kí,tiện thể làm mấy bô ảnh kỉ niệm, rồi cũng phải làm dăm ba bàn gỗ gọi là ra mắt chứ thôi à. Cứ nghe bu đi,đẹp mặt mày chứ đẹp mặt ai đâu con.
Đài nói quá hợp lí nên Thy chỉ còn biết im lặng. Chị muốn Thy đăng kí kết hôn là muốn trói cổ nó cả về mặt luật pháp luôn, chứ không đơn thuần là nói không. Để cho chúng nó ở với nhau theo đúng một gia đình xem một ngày chúng nó đánh nhau mấy lần. Không có tờ giấy kết hôn thì chúng nó bỏ nhau dễ dàng quá
Tưởng chừng như mọi chuyện chỉ dừng lại ở đấy, nhưng Đài nói thêm:
- À khoan!Tôi còn chuyện này muốn nói. Đám cưới sẽ Được tổ chức ở đây, tại chính căn nhà này. Hai đứa cưới xong cũng ở đây một thời gian, khi nào có bầu, đẻ đái xong xuôi thì bu dễ chăm luôn một thể. Không phải đi đâu mà vội.
Chị Đài nói thế,phía bên ông bà Tư, mụ Tú,Chức và Thy đều phản đối nhưng Dũng liền bảo:
- Cứ nghe theo lời của Đài đi, đừng hỏi nhiều. Nói nhiều là sẽ chẳng có cái đám cưới nào nữa đâu.
Dũng nói thế thì ai còn nói được vào đâu. Đài chỉ nói thế cho đẹp mặt chị thôi, chứ chị nhắm rồi. Chúng nó ở với nhau thế đếch nào đến lúc có con.
Mọi người giải tán, tất cả đều không đoán được chị đang nghĩ gì, nhưng cũng chỉ mong có mặt Dũng ở đấy chị sẽ không làm gì lật lọng.